Editor: Moonliz
Khi Draco thực sự thanh toán những bộ đồ mà Esther chọn, Harry, Ron và Hermione đều ngỡ ngàng đến đỉnh điểm.
Ron nhìn Harry, ánh mắt như muốn nói: "Malfoy bị điên rồi à?"
Harry cũng không hiểu nổi hành động này.
Chỉ có Hermione trông như đã suy nghĩ ra điều gì đó, nhưng cô ấy không nói gì thêm.
"Thấy chưa, số tiền nhỏ này với tôi chẳng là gì cả." Draco ngẩng cao đầu, dáng vẻ đầy kiêu hãnh, tỏ ra khinh thường Harry, Ron và Hermione ngang nhau.
Esther nhân lúc không ai chú ý, nhẹ nhàng đá vào chân Draco, ra hiệu bảo hắn bớt kiêu ngạo lại.
Nếu thật sự làm họ nổi giận và lao vào đánh nhau, cô cũng chỉ có thể can ngăn một chút, nhưng trong tình thế ba chọi một, thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn là Draco.
Draco hừ một tiếng, không nói gì.
"Có chút tiền mà làm như ghê gớm lắm!" Ron bực bội hét lên.
"Đương nhiên là ghê gớm rồi. Nếu không, năm ngoái khi nhà mày bất ngờ phát tài, tại sao lại phấn khích như thế?" Draco tiếp tục chế nhạo.
Esther ho nhẹ vài tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Lúc này, trên tay cô đã cầm túi đồ vừa được đóng gói.
Dù cảm thấy trang phục của phù thủy khá bảo thủ, nhưng thương hiệu thời trang phù thuỷ Gladrags đã mở nhiều chi nhánh ở các quốc gia, chứng tỏ thiết kế của họ không tệ. So với các cửa hàng phù thủy khác, đồ ở đây quả thực đẹp mắt hơn, nhưng giá cả cũng đắt đỏ hơn nhiều.
Esther ban đầu chỉ định nhìn qua, không ngờ lại thực sự thích vài bộ, khiến ví tiền của Draco lần này phải chịu tổn thất lớn.
"À, nếu không còn việc gì nữa thì em đi trước đây." Esther nói với mọi người, dáng vẻ thản nhiên.
Nói xong, cô nhanh chóng quay sang Draco: "Cảm ơn sự hào phóng của cậu Malfoy nhé."
Rồi cô nhìn về phía Harry, Ron và Hermione: "Hẹn gặp lại ở trường!"
Nói xong, Esther bước ra khỏi cửa hàng.
Khi đi ngang qua Draco, cô liếc hắn một cái, ra hiệu bảo hắn nhanh chóng đi theo.
Draco khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu lời nhắn nhủ của cô.
Ra khỏi cửa hàng, Esther đi thêm một đoạn rồi dừng lại.
Không lâu sau, chiếc gương hai mặt trong túi cô rung nhẹ. Quả nhiên là Draco gọi. Hắn nói vị trí của mình và cả hai nhanh chóng gặp nhau.
"Vừa rồi anh diễn đạt lắm đúng không?" Draco cười tươi, vẻ mặt chờ được khen ngợi.
"Cũng ổn, nhưng chiêu này chỉ dùng được một lần. Dùng nhiều quá dễ bị người khác phát hiện." Esther mỉm cười, tâm trạng cũng khá vui vẻ.
"Không sao cả. Em còn muốn đi đâu không? Anh sẽ đi cùng. Hay là đến tiệm Công tước mật nhé?"
"Không cần đâu, lần nào anh trai em cũng mua về đủ loại kẹo từ đó. Lần này, dù biết em sẽ đến làng Hogsmeade rồi, nhưng chắc chắn anh ấy vẫn sẽ mua."
"Vậy em có cần mua bút lông hay sách không?"
"Không cần, đồ dùng của em vẫn đủ. Tụi mình về trường luôn đi."
"Được thôi."
Draco không có ý kiến gì thêm.
Giờ này, số học sinh quay về Hogwarts không nhiều, nên Esther cũng không ẩn thân nữa mà thoải mái đi bên cạnh Draco.
Trên đường đi, Esther bỗng tò mò muốn biết số tiền tiêu vặt của Draco là bao nhiêu. So sánh giữa hai người, cô nhận ra tiền tiêu vặt của mình thậm chí còn nhiều hơn.
Cô kể với Draco chuyện năm ngoái mình đấu trí với cha, tiêu một khoản tiền lớn ở Hẻm Xéo để mua sắm đủ thứ.
"...Lúc đó cảm giác lừa được cha một phen rất vui, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy thật lãng phí. Nhiều thứ em không thực sự thích, đến giờ vẫn chưa tặng hết cho người khác."
Esther tự kiểm điểm và nói với chính mình.
Draco nghe cô kể chuyện, cuối cùng không nhịn được cảm thán: "Không ngờ ông Mayne nhìn thì có vẻ nghiêm khắc, nhưng hóa ra lại khá nuông chiều em. Nếu là cha anh..."
Ôi, những chuyện thế này căn bản không bao giờ xảy ra giữa hắn và cha mình cả.
Esther phản bác: "Nuông chiều chỗ nào chứ? Ông ấy thường xuyên cố tình chọc tức em thì có!"
"Nhưng theo như em kể, anh cảm giác em cũng thường xuyên chọc tức ông ấy mà." Draco trả lời rất thẳng thắn.
Esther: ...
Đúng là thế thật.
"Nhưng mà phải thừa nhận là nhà em rất giàu."
Vừa rồi khi so sánh số tiền tiêu vặt của cả hai, Draco phát hiện "kho tiền nhỏ" của Esther khiến hắn phải giật mình.
Nói đến đây, Esther cố tình bắt chước dáng vẻ kiêu ngạo của Draco khi ở tiệm trang phục phù thủy Gladrags, hừ lạnh: "Giàu có chỉ là một trong số rất nhiều ưu điểm tầm thường của em thôi. Anh phải biết rằng, trong thế giới Muggle, em là một phú N đời với khối tài sản khổng lồ."
Nói đến đây, Esther chợt nghĩ ra điều gì đó và hỏi Draco: "Đúng rồi, hè năm nay anh có muốn đi dạo chơi thế giới Muggle cùng với em không? Ông nội em có sở hữu mấy trung tâm thương mại lớn, cửa hàng của Muggle mới thực sự là muôn hình vạn trạng, rất thú vị luôn á!"
Draco nghe vậy, trước tiên tỏ vẻ không thèm để ý: "Đồ của Muggle có gì hay ho chứ."
Esther nghe xong, nhướng mày, cố tình nói: "Vậy là anh không muốn đi chơi với em? Được thôi, nếu anh không muốn thì em sẽ tìm người khác đi cùng."
"Em định tìm ai?" Draco lập tức nhìn cô đầy cảnh giác.
Esther nở nụ cười, tiếp tục trêu: "Tìm Harry và Hermione, họ rất thích đi chơi với em. Thực tế, hè năm nhất em đã rủ Harry rồi."
"Không được!"
Draco không nhịn được lên tiếng: "Bây giờ em là bạn gái của anh! Anh không cho phép em thân thiết với Potter như thế!"
Nói xong, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Esther, hắn chợt tỉnh táo lại trong giây lát và nhận ra rằng cô cố ý chọc tức mình.
Draco nghiến răng, nói đầy ấm ức: "Em không thể đối xử tốt với anh hơn một chút sao? Đừng trêu chọc anh mãi thế! Anh là bạn trai của em, em không thể làm vậy với anh."
Nói rồi, vẻ mặt hắn có hơi uất ức.
Esther chịu không nổi dáng vẻ này của Draco. Một khi hắn tỏ ra như vậy, cô luôn cảm thấy mình mang tội, như thể bản thân thực sự làm gì có lỗi với hắn.
"Được rồi, em xin lỗi." Esther nói nhanh, rồi chủ động nắm tay Draco: "Lần này là lỗi của em, nhưng em thật sự rất muốn đi chơi cùng anh."
Draco siết chặt tay Esther, chút giận dỗi ban nãy nhanh chóng tan biến.
Draco hiểu rõ tính cách "ác ý" của Esther hơn ai hết. Dù biết rõ mọi chuyện, hắn vẫn không thể ngăn mình thích cô. Trong đầu chợt hiện lên câu nói của Zabini: "Draco, cậu hết thuốc chữa rồi."
Haizz, có lẽ hắn thật sự hết cứu được.
Draco thở dài trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi đáp: "Vậy thì em phải cư xử cho tốt, cố gắng để anh đồng ý trước kỳ nghỉ hè."
Esther: ...
Cô lập tức buông tay Draco ------
Nhưng vì hắn siết quá chặt, lần đầu không buông được. Dù vậy, điều đó không ảnh hưởng đến khí thế của cô.
"Đột nhiên em không thích đi dạo phố nữa."
Cô nhún vai nói.
Lần này, đến lượt cô giận rồi.