Editor: Moonliz
Không khí im lặng không kéo dài quá lâu. Người đầu tiên đứng ra phá vỡ sự im lặng là Cassie.
"Esther nói rất đúng, chúng ta không thể rút lui chỉ vì sợ hãi. Giống như chuyện hôm nay, chúng ta không thể vì Umbridge là giáo sư mà sợ hãi trước hình phạt không đúng đắn của bà ta. Bà ta càng như vậy, chúng ta càng phải dũng cảm đối mặt."
Cassie nói như vậy vì cô ấy hiểu rằng, là một phù thủy thuần huyết, Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai là một nỗi kinh hoàng trong mắt nhiều người.
Bầu không khí trầm lắng này thể hiện rằng phần lớn mọi người vẫn còn sợ hãi. Dù họ không có định kiến gì với Esther, nhưng Cassie vẫn quyết định lên tiếng để hướng sự tập trung trở lại câu chuyện về Umbridge.
Có những chuyện cần tự mình hiểu rõ, không thể vội vàng.
Esther hiểu ý của Cassie. Trong nhóm bạn cùng phòng của cô, nếu nói ai là người điềm tĩnh và tinh tế nhất, thì Cassie chắc chắn là người đứng đầu.
Đúng lúc Esther cũng cảm thấy hôm nay nói như vậy là đủ, nên cô thuận theo lời Cassie, kéo câu chuyện quay lại vấn đề chính.
"Thật ra, bước đầu tiên để đối phó với Umbridge chính là lan truyền chuyện bà ta dùng hình phạt như thế nào, để mọi người biết được bộ mặt thật của bà ta. Càng nhiều người biết thì càng nhiều người sẽ đứng về phía đối lập với bà ta. Giống như anh Ernie vừa nói, nếu chỉ có một người đứng lên đối đầu với bà ta, thì đúng là rất dễ bị trừng phạt. Nhưng nếu cả trường đều chống lại bà ta, thì bà ta sẽ gây khó khăn cho ai đây? Chẳng lẽ nhốt hết tất cả học sinh lại sao?"
Fiona vừa xoa cằm vừa suy nghĩ: "Mọi chuyện khác đều dễ xử lý, chỉ có điều nhà Slytherin chắc sẽ không để tâm đến chúng ta. Khi nghe được chuyện này, có khi họ còn hả hê nữa ấy chứ."
Justin nói thêm vào: "Bỏ chữ 'có khi' đi, chắc chắn họ sẽ hả hê."
Nghe vậy, Esther mỉm cười: "Không sao, nếu họ không chịu chọn phe, thì chúng ta sẽ buộc họ phải chọn phe. Khi ngọn lửa này lan đến họ, dù thế nào họ cũng không thể không hành động."
Donna liếc nhìn Esther, không nhịn được mà nói: "Esther, lúc nãy biểu cảm của cậu giống y như một trùm phản diện tự tin chiến thắng vậy. Vậy cậu định làm gì tiếp theo?"
"Bước đầu tiên là nhờ mọi người truyền tin, càng phóng đại và thêm thắt càng tốt. Còn những việc sau thì... từ từ rồi các cậu sẽ biết."
Esther để lại một chút bí ẩn.
Dưới sự nỗ lực của các thành viên nhà Hufflepuff, trước khi buổi học sáng hôm sau bắt đầu, câu chuyện về cách trừng phạt tàn nhẫn của Umbridge đã lan truyền khắp trường với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Vì chưa từng có giáo sư nào xử phạt học sinh như vậy, các học sinh vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ với hành động của Umbridge. Ban đầu đã không ưa gì bà ta, giờ lại càng ghét hơn.
Chuyện này dần dần lan đến tai các giáo sư khác.
Trước giờ ăn tối, giáo sư McGonagall đã đến bàn của nhà Gryffindor để gặp Harry, nhìn thấy dấu vết trên tay anh.
Harry lúng túng không biết phải làm sao, dù anh là người bị hại, nhưng lại tỏ ra áy náy như thể anh làm phiền giáo sư McGonagall và cụ Dumbledore.
Trong bữa tối, giáo sư McGonagall lộ rõ vẻ tức giận, còn giáo sư Sprout thậm chí còn giận dữ hơn.
Bà ấy đã nói chuyện với Umbridge, nhưng kết quả cuộc đối thoại không hề khiến bà ấy hài lòng.
Cuối cùng, sau bữa tối, giáo sư McGonagall không kìm được, cãi nhau với Umbridge ngay giữa Đại Sảnh Đường.
Tất nhiên, kết quả cuối cùng là không ai chịu nhường ai. Nhưng ít nhất, Umbridge cũng không chiếm được lợi thế trước giáo sư McGonagall và tức giận rời đi.
Các học sinh phía dưới không dám thở mạnh, chỉ đến khi các giáo sư rời đi, họ mới bắt đầu bàn tán về sự việc vừa xảy ra.
Có lẽ vì năm nay Pansy Parkinson là nữ huynh trưởng của nhà Slytherin, nên cô ta cảm thấy địa vị của mình đã khác trước. Cô ta dẫn theo một nhóm nữ sinh nhà Slytherin tiến đến chế nhạo Donna.
Donna không phải là Harry. Với cô ấy, nếu có thể ra tay thì sẽ không phí lời.
Đối mặt với sự khiêu khích của Pansy, Donna lặng lẽ giơ nắm đấm lên.
"Mày định làm gì? Định tấn công một huynh trưởng à? Nếu vậy, tao nghĩ nên trừ vài điểm cho hành động này."
Pansy làm ra vẻ đang suy nghĩ, Daphne đứng bên cạnh cười nói: "Ồ, vậy thì cậu phải nhanh lên, vì điểm số của họ gần chạm đáy rồi. Nếu cậu chậm chút nữa, thì có khi chẳng còn điểm để mà trừ."
Các nữ sinh nhà Slytherin nghe xong cười lớn, như thể vừa nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười.
Tuy Hufflepuff không quá coi trọng điểm số, nhưng cũng không chịu để người khác làm nhục mình như vậy.
Ernie lập tức bước lên, đứng chắn trước Donna, lạnh lùng nói: "Parkinson, quyền hạn của huynh trưởng không phải để lạm dụng như vậy. Nếu thế thì tôi nghĩ cậu nên trừ vài điểm của Millicent vì đồng phục không đúng quy định ngay bên cạnh cậu."
Pansy khinh thường hừ lạnh: "Chẳng trách giáo sư Umbridge chỉ phạt mấy người. Rõ ràng là có lý do cả thôi."
Esther bước tới, trước tiên nắm lấy tay Donna, ngăn cô ấy hành động, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt với Ernie, như muốn nói: "Lùi lại, để em xử lý."
Rồi Esther nhìn Pansy, nhẹ nhàng nói: "Đừng đắc ý quá. Hôm nay bà ta có thể phạt chúng tôi, ngày mai bà ta cũng có thể phạt mấy người."
Pansy cười đắc chí: "Hahaha, thật nực cười. Bọn tao không phải là những kẻ bẩn thỉu như đám Muggle đâu. Làm sao giáo sư Umbridge có thể làm khó bọn tao được?"
Esther nhướng mày, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành: "Ồ? Vậy ý chị là giáo sư Umbridge cố ý nhắm vào học sinh có xuất thân Muggle? Bà ta là một người ủng hộ thuần huyết cực đoan à?"
"Đừng có gài bẫy tao. Tao không hề nói vậy." Pansy kiêu ngạo đáp.
"Nhưng những lời chị vừa nói có ý đó mà." Esther mở to mắt, giả vờ vô tội: "Hay là chị đã đồng ý với giáo sư Umbridge, chuẩn bị giúp bà ta nhắm vào những học sinh khác? Chị cũng muốn khắc chữ lên tay những người mà chị không ưa à?"
Pansy trừng mắt đầy khó chịu với Esther: "Câm miệng! Không đến lượt mày chỉ trích tao!"
Esther không hề bị thái độ thô lỗ của Pansy làm lung lay, ngược lại, cô còn tỏ vẻ ngạc nhiên hơn: "Chị định trừ điểm của tôi chỉ vì tôi thắc mắc về thái độ của bạn? Nói thật nhé, điều này khiến tôi nghi ngờ liệu chị có đủ trách nhiệm để làm một huynh trưởng không đấy?"
Sự điềm tĩnh của Esther đối lập hoàn toàn với sự kiêu ngạo của Pansy, khiến nhiều học sinh xung quanh bắt đầu nhìn Pansy bằng ánh mắt nghi ngờ.
Pansy vốn đã không được yêu thích, nên chẳng ai đứng về phía cô ta.
Những ánh mắt xung quanh làm Pansy tức giận điên cuồng. Trước khi cô ta bùng nổ, Blaise Zabini bước tới với gương mặt lạnh lùng, ngăn cô ta lại: "Pansy! Đừng cãi nhau trước mặt mọi người!"
Tuy Pansy thường nghe lời Zabini, nhưng lần này cô ta không cam tâm, hậm hực hỏi: "Tại sao chứ?"
"Vì nếu nói thêm vài câu nữa, Mayne có thể buộc tội cậu đấy." Giọng Zabini lạnh lùng đáp.
Dù lời nói là nhắm vào Pansy, nhưng ánh mắt của Zabini lại dừng trên người Esther.
Esther khẽ cười nhạt trong lòng: "Đúng là có người thông minh ở đây thì không dễ đào hố."