Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 229: Đội D.A.



Editor: Moonliz

Kể từ ngày đó, thỉnh thoảng Umbridge sẽ ngồi vào lớp nghe các giáo sư giảng bài.

Điều này khiến bài giảng trở nên khó khăn đối với cả giáo sư và học sinh.

Buổi chiều hôm đó có tiết Độc dược, các học sinh đã đến lớp từ rất sớm.

Khi giáo sư Snape đúng giờ vào lớp chuẩn bị giảng bài, Umbridge xuất hiện trong bộ áo chùng màu hồng nhạt.

Không quá khi nói rằng khi bà ta xuất hiện, khuôn mặt giáo sư Snape lập tức trở nên khó chịu, vẻ chán ghét trong mắt ông ấy gần như không thể che giấu nổi.

Ông ấy hoàn toàn phớt lờ Umbridge, bắt đầu giảng bài mà không thèm để ý đến bà ta.

Umbridge thì không quan tâm, bà ta chỉ cầm một cuốn sổ tay ghi chép, thỉnh thoảng lại ngắt lời và phá rối quá trình giảng dạy của giáo sư Snape.

Mặt giáo sư Snape càng lúc càng đen lại, gần như hòa vào trong chiếc áo chùng đen của ông ấy. Mỗi khi gặp phải câu hỏi của Umbridge, ông ấy sẽ không trả lời nếu có thể, và nếu buộc phải trả lời thì cũng chỉ trả lời ngắn gọn, không hề muốn nói thêm một chữ nào với bà ta.

Trong suốt tiết học, bà ta còn nhìn chằm chằm vào Donna vài lần.

Sau khi các giáo sư đấu tranh mà không thành công, Donna buộc phải đổi màu tóc hồng của mình. Tuy nhiên, cô ấy không nhuộm lại màu tóc thường thấy, mà thay vào đó là màu bạc giống như khi cô ấy mới nhập học năm nhất.

Sau đó, cô ấy khăng khăng rằng đây mới là màu tóc tự nhiên của mình, nếu không tin thì có thể hỏi các bạn học khác, vì cô ấy vào trường học với mái tóc bạc.

Đây được coi là hành động phản kháng cuối cùng của cô ấy.

Đương nhiên Umbridge đã nhận ra điều này và đã cố gắng tìm kiếm lỗi của Donna, muốn tiếp tục trừng phạt cô ấy bằng cách cấm túc cô ấy.

Tuy nhiên, Donna rất cảnh giác trong thời gian qua và không hề cho bà ta cơ hội nào.

Ngược lại, Harry không thể kiểm soát tốt tính khí của mình như Donna, và rõ ràng trong mắt Umbridge, Harry mới là người cần phải bị giám sát chặt chẽ, vì vậy anh luôn là người bị bắt lỗi, trừ điểm và bị cấm túc.

Nghe nói Angelina gần như phát điên, vì khi Harry bị giam lỏng, anh không thể tham gia các buổi tập Quidditch, trong khi anh là tầm thủ quan trọng nhất. Là đội trưởng đội Quidditch của Gryffindor, tất nhiên Angelina cảm thấy rất phiền muộn.

Ngoài việc gây khó dễ cho các giáo sư, Umbridge cũng không ngừng tìm lý do để bắt bẻ các học sinh.

Bà ta thường đi lang thang trong lâu đài và phê bình hành vi của học sinh.

Vì can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của học sinh, bà ta đã khiến học sinh càng thêm ghét mình.

Theo lời một học sinh Slytherin không muốn lộ danh tính, Esther biết rằng hầu hết học sinh Slytherin cũng không thích Umbridge, chỉ vì bà ta đối xử khá khoan dung với học sinh Slytherin, nên họ không công khai phê phán bà ta.

Quả thật, chỉ cần là người bình thường, không ai thích Umbridge cả.

Không lâu sau đó, Hermione đến tìm Esther. Cô ấy đến để hỏi xin Esther thêm một ít loại thuốc mà cô đã làm cho Hermione trước đây.

"Thật không thể phủ nhận, em rất có tài năng trong việc nghiên cứu Độc dược, sau đó chị cũng tự nấu thử một lần, nhưng hiệu quả không tốt bằng của em."

Hermione nói với Esther.

Esther còn dư một ít lần thuốc đó, nên cô vui vẻ cho Hermione hết.

"Trời ơi! Umbridge vẫn dùng cách này để trừng phạt Harry à?" Esther cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Giáo sư McGonagall có biết chuyện này không?"

Hermione lo lắng lắc đầu: "Bà ấy không biết, Harry không muốn nói. Mà dù có biết thì sao? Hôm nay giáo sư McGonagall lại cãi nhau với Umbridge vì chuyện này, thì ngày mai Bộ Pháp thuật sẽ ra quyết định mới, tình hình sẽ càng lúc càng tồi tệ hơn với chúng ta."

Esther gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, có những chuyện mà các giáo sư không thể can thiệp, học sinh chúng ta phải tự mình hành động thôi."

Khi nghe thấy lời Esther, mắt Hermione sáng lên: "Em nói rất đúng! Chị đã từng nói với Harry về việc Umbridge không cho chúng ta sử dụng phép thuật trong các tiết học. Bà ta hoàn toàn không dạy chúng ta bất kỳ kiến thức gì, điều này không thể chấp nhận được, vì em cũng biết đó... Chúa tể Hắc Ám đã quay lại rồi, chúng ta chắc chắn phải làm gì đó, vậy nên chị đề xuất chúng ta có thể tổ chức một buổi huấn luyện Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bí mật!"

[Cái gì? Đội D.A. sắp được thành lập rồi sao?]

Esther hơi ngạc nhiên, trên mặt lộ rõ vẻ bất ngờ, rồi cô nói: "Đây quả thật là một ý tưởng hay, nhưng mà Umbridge chắc chắn sẽ không muốn các chị làm như vậy. Hơn nữa, Bộ Pháp thuật đang cố gắng làm giảm ảnh hưởng của cụ Dumbledore, nếu chúng ta thành lập một nhóm học tập như vậy, rất có thể Bộ Pháp thuật sẽ tìm cách lợi dụng chuyện này để gây khó dễ cho cụ Dumbledore."

Hermione hơi bất ngờ nhìn Esther, suy nghĩ một lát rồi nói: "Em cũng nói đúng, vậy có phải em không ủng hộ việc bọn chị thành lập nhóm học tập này không?"

"Không." Esther trả lời: "Ý em là nếu thành lập thì chúng ta phải làm thật kín đáo, đừng để bà ta phát hiện."

Hermione mỉm cười: "Chị sẽ bàn bạc kỹ hơn với Harry, vậy em có tham gia không?"

Esther không cần suy nghĩ nhiều, gần như nói ngay lập tức: "Em nghĩ là em rất sẵn lòng tham gia nhóm học tập này, mà em thấy em cũng không tệ lắm, có thể giúp mọi người học hỏi thêm."

Từ đầu Esther đã quyết định sẽ tham gia vào Đội D.A. Mặc dù cô là một học sinh Hufflepuff, nhưng trình độ phép thuật của cô thực sự cao hơn hầu hết các học sinh khác. Nếu cô có thể dạy họ vài kỹ năng phòng thủ, biết đâu sẽ giúp ích rất nhiều trong những trận chiến quan trọng sau này.

"Thế thì tuyệt quá rồi!" Hermione hớn hở ôm chầm lấy Esther: "Có em tham gia thì chị yên tâm hơn nhiều! Để chị về bàn với Harry, khi có thời gian chính thức, chị sẽ quay lại tìm em!"

Hermione vui mừng quay đi, còn Esther thì quay lại, bước lên lầu 4, đi tới bức tranh của một quý bà thời trung cổ trong hành lang.

Những lời cô nói với Hermione hôm đó không phải là quyết định bốc đồng. Sau đó, Esther thực sự đã cố gắng tạo mối quan hệ tốt với những bức tranh ở Hogwarts.

Những bức tranh biết di chuyển này đều mang trong mình những suy nghĩ và ký ức của người được vẽ lúc còn sống, nhưng đồng thời, những suy nghĩ đó cũng bị đóng băng tại thời điểm họ được vẽ lên giấy.

Thực sự có rất nhiều bức tranh có tính cách khó chịu và không thích bị làm phiền, nhưng cũng có một số bức tranh lại khá dễ gần.

Gần đây Esther đã có một cuộc trò chuyện rất tốt với bức tranh của quý bà này, người tự nhận là Phu nhân Phineas, sinh ra vào thế kỷ 15 và đã sống ở Hogwarts không biết bao nhiêu năm rồi.

Lý do mà Esther có thể trò chuyện tốt với Phu nhân Phineas là vì bà ấy cũng rất thích tám chuyện.

Vì đã sống lâu trong lâu đài, bà ấy biết rất nhiều chuyện trong trường, và sau khi Esther tình cờ trò chuyện với bà ấy một lần, cô quyết định rằng người đầu tiên mà cô sẽ kết bạn chính là bà ấy.

"Quý cô thân mến, tôi không thể không nhắc nhở cháu rằng, giáo sư mới của các cháu trông như một con cóc hồng, đang chuẩn bị đuổi việc một giáo sư của Hogwarts để lập uy cho mình."

Phu nhân Phineas nói nhẹ nhàng, một tay che nửa mặt bằng chiếc quạt lông vũ tinh xảo.

Esther hơi giật mình, ánh mắt lóe lên: "Làm sao bà biết chuyện này vậy ạ?"

"Chúng tôi có thể đi qua lại giữa các bức tranh ở Hogwarts," Phu nhân Phineas nháy mắt với Esther, rồi tiếp tục nói: "Văn phòng của bà ta treo đầy mèo, mà những con mèo đó rất ồn ào, ai mà muốn đến gần văn phòng của bà ta chứ. Nhưng đôi khi cũng có những người không cẩn thận bước vào nhầm vào bức tranh đó."

Bà ấy nháy mắt với Esther, vẻ mặt đầy ẩn ý.