Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 235: Có một vài người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu



Editor: Moonliz

Đám đông lần lượt rời đi, quán Đầu Lợn trở lại với vẻ yên tĩnh thường ngày.

Khi rời khỏi, Ron vẫn không yên tâm, nói với Harry: "Chúng ta cứ để Malfoy đi như vậy à? Nếu cậu ta thật sự nói lung tung thì làm sao bây giờ?"

Harry cũng có hơi lo lắng, anh quay đầu nhìn Draco, người vẫn ngồi nguyên tại chỗ, rồi hỏi Hermione: "Ron nói cũng có lý. Chúng ta thật sự không làm gì thêm sao? Ví dụ như dùng một bùa Xoá trí nhớ?"

Hermione liếc anh một cái, không giấu được vẻ bất lực: "Cậu nói cứ như cậu biết dùng bùa Xoá trí nhớ vậy. Loại bùa này nếu không thành thạo thì rất dễ gây ra tác dụng phụ, đến lúc đó làm kinh động đến giáo sư hoặc cha mẹ cậu ta thì lại phiền phức hơn. Hơn nữa ——"

Cô ấy liếc sang Esther, người đang tỏ vẻ hứng thú với quán Đầu Lợn bẩn thỉu, vừa hỏi han chủ quán vừa nhìn quanh quầy bar. Sau đó, ánh mắt cô ấy chuyển qua Draco, người vẫn ngồi yên bất động, trông giống như bị trúng bùa Đông Cứng.

Trong đầu Hermione thoáng hiện lên một suy nghĩ kỳ quái.

Đây không phải lần đầu cô ấy cảm thấy giữa Esther và Draco có gì đó bất thường. Từ vài năm trước, cô ấy đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người họ.

Suy nghĩ ấy khiến Hermione hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng cô ấy chọn cách im lặng, không nói gì thêm.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Ron tò mò nhìn cô ấy. "Đừng nói nửa vời như thế."

Hermione trừng mắt nhìn Ron: "Cậu đã thấy Esther chịu thiệt trước Malfoy bao giờ chưa? Lần nào cũng là Malfoy tự chuốc lấy rắc rối thôi."

Ron nghe vậy, như nhớ ra điều gì, gật đầu đồng tình: lĐúng vậy, Esther đấu tay đôi giỏi như thế, hai tên Malfoy cũng chẳng đấu lại em ấy."

Harry cũng nói thêm: "Tớ nghĩ Esther còn chưa rời đi vì muốn chờ mọi người đi hết để đích thân đe dọa Malfoy thêm lần nữa. Dù sao cha em ấy cũng làm việc ở Bộ Pháp Thuật, nếu là chúng ta hay Fred động tay động chân thì Malfoy có thể gây sự. Nhưng nếu Esther ra tay, gia đình Malfoy chắc chắn không dám đụng đến em ấy."

Ron cảm thán: "Không hổ danh là Esther, em ấy thực sự biết nghĩ cho mọi người!"

Hermione: ........

Thôi vậy, chẳng đáng để tức giận với hai kẻ ngốc này tí nào.

Cô ấy chẳng nói chẳng rằng, bước nhanh hơn để tránh xa hai người họ.

"Hermione! Đừng đi nhanh như vậy, chờ bọn tớ với!" Ron không hiểu suy nghĩ của cô ấy, thấy cô ấy đi nhanh bèn lên tiếng gọi. Nhưng càng gọi, Hermione lại càng đi nhanh hơn.

Harry ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ đành lẽo đẽo chạy theo.

Ba người rất nhanh đã rời khỏi quán.

Lúc này, trong quán Đầu Lợn chỉ còn lại Esther và Draco.

Thực tế, để đuổi Ernie đi cũng không dễ. Thế nên Esther cố tình nói với vẻ bí hiểm: "Em nghĩ Draco Malfoy sẽ không ngoan ngoãn giữ bí mật như vậy đâu. Đợi mọi người đi hết, em sẽ lén đe dọa, dạy dỗ anh một trận."

Ernie hơi nhíu mày. Thật ra anh ấy không lo Esther sẽ chịu thiệt khi tranh cãi với Malfoy, vì danh tiếng "bậc thầy đấu tay đôi" của cô đã lan rộng từ cuộc thi Tam Pháp Thuật năm ngoái. Anh ấy chỉ cảm thấy hành động này có phần dư thừa.

Malfoy đã bị đe dọa rồi, đâu cần phải tiếp tục làm vậy? Lỡ như ép hắn quá, để hắn bộc phát thì biết làm thế nào?

Susan lại nhìn Esther, đột nhiên hỏi: "Chị từng nghe một tin đồn rằng Malfoy từng mời em dự dạ hội vì muốn theo đuổi em, nhưng bị em từ chối nên mới tức giận mà quay ra đối đầu với em. Có thật không vậy?"

Ernie và Justin nghe vậy thì trợn tròn mắt, rõ ràng đây là lần đầu tiên họ nghe thấy chuyện này. Trong khi đó, Hannah, người từng nghe qua, lại không có biểu cảm gì ngạc nhiên.

"Ừm..." Trong lúc nhất thời cô không biết nói gì. Cô liếc nhìn Draco theo phản xạ, người đang giữ một khoảng cách nhất định với họ, thấy hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không hề để ý đến câu chuyện.

Cuối cùng, cô lúng túng đáp: "Tin đồn đó hơi quá đấy."

"Vậy là đúng là có chuyện này, phải không?" Hannah che miệng, suýt chút nữa hét lên vì phấn khích. Đôi mắt cô ấy đầy vẻ tò mò và kích động khi nghe được một câu chuyện như thế.

"Gì chứ!" Ernie tỏ ra không thể chấp nhận, nói: "Với cái tính khí đó, mà Malfoy cũng muốn theo đuổi Ess của chúng ta ư? Đúng là mơ giữa ban ngày!"

Nói xong, anh ấy hạ giọng, quay sang nhìn Esther rồi nghiêm túc dặn dò: "Em tuyệt đối không được để bị cậu ta lừa! Dù là với Weasley... thôi quên đi, Weasley cũng không ổn. Nghe anh nói này, đừng vội yêu đương linh tinh."

Hannah không nhịn được, trừng mắt với Ernie, bực bội nói: "Esther đã 14 tuổi rồi, yêu đương hay không là chuyện của em ấy, cậu quản làm gì?"

Ernie ấp úng, không cãi lại được Hannah.

Esther vỗ nhẹ vai Ernie, mỉm cười nói: "Yên tâm đi."

Thực ra cô đã hẹn hò với Draco lâu rồi.

Cuối cùng cũng lừa được tất cả mọi người rời đi. Những người khác trong quán, bao gồm cả hai người đeo mặt nạ, cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.

Giờ đây trong quán Đầu Lợn chỉ còn lại Esther và Draco.

Ồ, và cả Aberforth, người đang đứng sau quầy lau ly.

Không còn người ngoài, Esther không cần giả vờ nữa. Cô bước vài bước đến bên Draco, ngoan ngoãn nhận lỗi: "Xin lỗi, hôm nay em vô ý để quên gương hai mặt trong ký túc xá."

Draco hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm.

"Với lại em cũng không cố ý bắt anh ký tên. Nếu anh không làm vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh."

Draco vẫn không thèm để ý đến cô.

Esther bất lực, đành phải tung chiêu cuối.

Cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên má Draco một cái, rồi cười tươi tắn nói: "Đừng giận nữa, được không?"

Draco vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu sang một bên.

Esther hiểu ý ngay! Cô lập tức hôn lên má bên kia của Draco.

Hành động này khiến Aberforth đứng ngây ra.

Ban nãy hai người này còn căng thẳng như muốn rút đũa phép đấu tay đôi, vậy mà giờ lại hôn nhau thắm thiết?

Aberforth đặt mạnh cái ly xuống quầy, tạo ra tiếng vang lớn, cố tình thu hút sự chú ý của họ.

"Nếu không định gọi đồ thì ra ngoài, đừng làm chướng mắt tôi."

Ông ấy nói với giọng cộc cằn, thô lỗ.

Esther không hề sợ giọng điệu của ông ấy, còn cười nói: "Sao lại đuổi khách thế? Cẩn thận cháu mách thầy Dumbledore bây giờ."

Aberforth giật mình, nghi ngờ cô bé này biết được quan hệ của ông ấy với Albus. Nhưng nghĩ lại, điều đó không thể xảy ra, nên ông ấy thẳng mặt đáp: "Cô có mách Cornelius Fudge cũng vô dụng, biến ngay!"

Ông ấy cao lớn, râu ria xồm xoàm, trông vừa hung dữ lại vừa khó gần. Câu nói vừa rồi càng làm ông ấy thêm đáng sợ.

Draco không vui, liếc ông ấy một cái rồi đứng dậy, chắn trước mặt Esther, nói: "Ông nói năng kiểu gì vậy? Một cái quán rách nát thế này, bọn tôi chịu vào đã là nể mặt ông lắm rồi!"

Aberforth giấu khuôn mặt đang méo mó sau bộ râu.

Ông ấy thực sự không thể hiểu nổi bọn trẻ ngày nay đang nghĩ gì.

Ban nãy còn giận dỗi, không thèm để ý đến nhau, vậy mà giờ lại quay ra bảo vệ nhau?

Không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu.