Editor: Moonliz
Có lẽ để làm mọi người thêm khó chịu, một lần nữa Draco tham gia buổi luyện tập thứ ba và bắt đầu chỉ trỏ, thể hiện vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Để tiện thông báo thời gian buổi tụ họp tiếp theo, trong buổi luyện tập thứ tư, Hermione đã lấy ra những đồng Galleon vàng mà cô ấy đã yểm bùa Biến hình. Các con số trên đồng xu sẽ hiển thị thời gian luyện tập tiếp theo, và mỗi khi thời gian được xác định, đồng xu sẽ nóng lên.
Hermione ngập ngừng một chút nhưng cuối cùng vẫn đưa cho Draco một đồng.
Sau nhiều buổi luyện tập như vậy, mọi người dần tin rằng Draco sẽ không tiết lộ thông tin của họ. Nhưng điều đó vẫn không thay đổi được ấn tượng cố hữu rằng đôi khi hắn rất phiền phức.
Draco tò mò nhận lấy đồng xu, quan sát một lúc rồi nghi ngờ hỏi: "Cậu biết Bùa Biến hình à? Đây là nội dung của kỳ thi N.E.W.T. mà!"
Hermione cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời một cách không mấy bận tâm: "Ồ, tôi nghĩ là vậy."
"Merlin ơi!" Một nam sinh nhà Ravenclaw thốt lên: "Cậu nên vào Ravenclaw! Cả Esther nữa, nói thật thì hai người rất giống Ravenclaw!"
Ernie không thích nghe điều đó, lập tức phản bác: "Tại sao học giỏi thì nhất định phải vào Ravenclaw? Nếu Chiếc nón Phân loại đã xếp Esther vào Hufflepuff, thì điều đó chứng tỏ Hufflepuff phù hợp với em ấy hơn. Nhà Hufflepuff chúng tôi cũng rất tuyệt, được chứ!"
Các học sinh Hufflepuff đồng loạt gật đầu tán thành.
Draco âm thầm đảo mắt. Theo hắn, với một số đặc điểm tính cách của Esther, nhà Slytherin cũng rất hợp với cô. Nhưng tiếc rằng cô không có chí tiến thủ, lại tự nguyện "nằm im" ở Hufflepuff.
Vì sắp tới có trận đấu Quidditch, các buổi tập của D.A. tạm ngừng một thời gian.
Trận đấu đầu tiên là giữa Slytherin và Gryffindor. Draco đã biết Ron trở thành Thủ môn mới của Gryffindor, và hắn không hề đánh giá cao khả năng của Ron. Thậm chí Draco còn nghĩ rằng Angelina thật sự bị mù mới chọn Ron vào đội.
Trong một lần lén gặp mặt Esther, Draco nói: "Anh nghĩ ra một ý tưởng rất hay, định dành tặng Weasley một món quà lớn trong trận đấu. Em thấy bài hát này thế nào?"
Esther cúi đầu nhìn tấm da dê Draco đưa, nhận ra đó chính là bài hát nổi tiếng "Weasley là vua của chúng ta".
Esther thở dài: "Draco, em phải thừa nhận rằng anh rất có năng khiếu trong việc mỉa mai người khác."
Draco coi đó là lời khen, đắc ý hừ một tiếng: "Anh nghe nói trong lúc luyện tập, Weasley thường xuyên mắc lỗi. Anh đoán cậu ta thậm chí còn không bằng Goyle hay Crabbe."
Esther nhắc nhở: "Nhưng anh phải biết, yếu tố quyết định thắng thua một trận đấu là đội nào bắt được trái Snitch. Dù Ron có để lọt tất cả các cú sút, chỉ cần Harry bắt được trái Snitch, các anh vẫn thua."
Draco tỏ vẻ khinh thường: "Yên tâm đi, anh cũng đang chăm chỉ luyện tập. Lần này chắc chắn anh sẽ không thua Potter."
Esther nghĩ thầm: Không thể nào, từ trước đến giờ anh chưa thắng được Harry lần nào cả.
Nhưng những lời đó quá thẳng thắn, Esther không nói ra, cũng không chọc ngoáy hắn, mà chỉ gật đầu khích lệ: "Cố lên, em tin vào sự nỗ lực của anh."
Được Esther công nhận khiến tâm trạng của Draco rất vui. Hai người gặp nhau ở một góc hành lang, lúc này đã là giờ giới nghiêm. Draco phải đi tuần tra trong lâu đài, vì vậy chỉ tranh thủ thời gian ngắn ngủi để gặp cô.
Họ chưa kịp nói nhiều thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Draco ra hiệu cho Esther trốn ra phía sau, còn hắn bước về phía phát ra tiếng bước chân.
May mắn đó chỉ là một học sinh năm hai nhà Gryffindor đang lén lút ra ngoài đi dạo. Draco không ngần ngại trừ cậu bé 20 điểm, khiến học sinh kia gần như bật khóc.
Sau khi xử lý xong, Esther bước ra từ phía sau và trêu chọc: "Bây giờ anh oai phong thật đấy, nhìn xem, suýt làm người ta khóc luôn rồi."
Draco không cho rằng đó là lời khen. Hắn chỉ càu nhàu: "Đám sư tử ngốc nghếch này thích chạy lung tung vào ban đêm. Tháng này anh đã bắt được ba đứa rồi. Đợi anh bắt thêm vài đứa Gryffindor nữa, chắc chắn điểm của họ sẽ bị trừ đến mức xếp dưới cả Hufflepuff nhà em."
Esther: ...
Đừng nhắc đến điểm số của Hufflepuff, điều đó thực sự khiến Esther đau đầu.
Dù cô đã cố hết sức để kiếm thêm điểm, nhưng hiện tại Hufflepuff vẫn đứng cuối bảng xếp hạng, và điều này cô cũng không thể làm gì hơn.
"Thôi được, miễn là anh vui." Esther nói với Draco: "Em đi trước đây. Sau trận đấu với Gryffindor ngày kia, đừng vội đi, em có chuyện muốn nhờ anh."
Draco hỏi: "Chuyện gì?"
Esther không trả lời thẳng: "Đến lúc đó anh sẽ biết."
Việc Esther cần Draco giúp rất đơn giản, dù không có hắn thì cô vẫn có thể tự làm. Nhưng cô nghĩ rằng sau trận thua, chắc chắn Draco sẽ không vui. Tốt nhất nên tìm cho hắn việc gì đó để làm, tránh việc hắn cứ mãi buồn bã.
Đúng như Esther dự đoán, Slytherin lại thua Gryffindor.
Trong suốt trận đấu, đội Slytherin liên tục hát: "Weasley trông thật ngốc nghếch. Cậu ta chẳng đỡ nổi quả nào."
Điều này khiến Ron vốn đã căng thẳng càng thêm áp lực, và đúng thật anh ấy không chặn được nhiều cú sút.
Nhưng cuối cùng Harry đã bắt được trái Snitch, kết thúc trận đấu.
Draco nhìn Harry với vẻ mặt thất bại và không cam tâm.
Dù hiện tại hai người họ đang bí mật "cùng hội cùng thuyền," nhưng điều đó không có nghĩa là quan hệ giữa họ khá hơn chút nào.
"Thật tiếc là cậu lại cứu Weasley một bàn thua. Nếu không, cậu ta chắc chắn sẽ trở thành Thủ môn kém cỏi nhất được ghi vào lịch sử Hogwarts."
Draco tái mặt, nhưng vẫn không quên mỉa mai Harry.
Harry không để ý đến hắn, chỉ đi ăn mừng chiến thắng cùng với mọi người.
Chỉ có Ron là không nói gì, lặng lẽ rời về phòng thay đồ trong tâm trạng ủ rũ.
Draco định nói thêm vài câu châm chọc, nhưng đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình. Quay lại, hắn thấy Esther đang mỉm cười với mình.
Lý trí trở lại trong khoảnh khắc đó, Draco nhớ đến lời Esther đã dặn trước đó. Vì thế, hắn nuốt hết nỗi cay đắng và oán giận, lặng lẽ rời xa đám đông Gryffindor đang ăn mừng.
Tuy Draco nhượng bộ, nhưng không có nghĩa là những người khác trong đội Slytherin sẽ làm vậy.
Montague, đội trưởng đội Quidditch của Slytherin năm nay, đứng ra chế nhạo Harry và các thành viên Gryffindor một hồi.
Nhưng sự chế nhạo của Montague không lợi hại như Draco nên chẳng ai để ý đến. Cuối cùng, Fred không nhịn được, yêu cầu Montague im miệng, và hai bên bắt đầu tranh cãi.
Cuộc tranh luận nhanh chóng leo thang và suýt chút nữa đã xảy ra ẩu đả.
May mắn thay, Angelina kịp giữ chặt Fred lại, ngăn cản cuộc xung đột.
Đây rõ ràng là một quyết định đúng đắn, bởi ngay sau trận đấu, họ nhận được tin rằng Bộ Pháp thuật đã trao thêm quyền hạn cho Umbridge.
Giờ đây, bà ta có thể tùy ý tước đoạt một số quyền lợi của học sinh các nhà và áp dụng hình phạt, thậm chí cả với các giáo viên.