Editor: Moonliz
Mặc dù Esther khăng khăng nói rằng có lẽ chỉ mình cô mới thay đổi được tương lai, nhưng vừa nghe về những sự kiện lớn như vậy, Snape vẫn không thể giữ được bình tĩnh.
Ông ấy nhíu mày thật sâu, đi qua đi lại trước bàn làm việc một lúc, sau đó quay người, nhìn Esther bằng ánh mắt sắc bén:"Cái chết của Black, cuộc vượt ngục của Tử Thần Thực Tử... Xem ra những sự kiện quan trọng trong học kỳ này không xảy ra ở trường. Potter và những người khác có tham gia không?"
Esther trả lời: "Đương nhiên là có rồi. Họ sẽ đối đầu với Tử Thần Thực Tử tại Bộ Pháp Thuật, sau đó Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ xuất hiện. Cụ Dumbledore sẽ đối đầu với hắn ta và tạm thời đánh lui hắn ta."
Nghe vậy, Snape không nhịn được mà giật giật khóe miệng: "Quả thật là một trải nghiệm... đầy màu sắc."
Esther thở dài: "Cũng không tệ lắm. So với những năm sau thì năm nay chưa tính là khó khăn đâu."
Snape chẳng muốn hỏi thêm về những năm sau sẽ khó khăn đến mức nào. Những thông tin vừa được tiết lộ đã đủ khiến ông ấy phải rùng mình.
"Chuyện cuối cùng." Ông ấy nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt không cảm xúc nhưng lại pha chút miễn cưỡng: "Là cha trò nhờ tôi chuyển lời. Giáng sinh năm nay trò có hai lựa chọn: hoặc đến chỗ ông nội Muggle của trò, hoặc ở lại trường."
Esther lo lắng hỏi: "Thưa giáo sư, hiện giờ cha mẹ em không ổn lắm đúng không?"
Snape lạnh lùng đáp: "Cũng tạm ổn. Ít nhất họ không gặp nguy hiểm đến tính mạng."
Nhưng câu trả lời này chỉ càng khiến cô lo hơn. Rốt cuộc cha cô đã gây ra chuyện gì mà đến mức Giáng sinh cũng không cho cô về nhà? Chắc chắn tình hình không mấy khả quan.
"Thay vì lo cho cha trò, tốt hơn hết là trò nên lo cho bản thân mình trước đã." Snape nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, không nhịn được mà lên tiếng. Dù biết rằng trẻ con lo cho cha mẹ là điều bình thường, nhưng nghĩ đến việc cha của cô là ai, tâm trạng của ông ấy lại không vui nổi.
Nếu Mayne không phải là một Muggle sinh ra với khả năng phép thuật, rất có thể ông đã được phân vào Slytherin thay vì Ravenclaw.
Lo lắng cho ông? Tốt hơn hết là để dành sự lo lắng đó cho chính mình.
"Dạo này trò và Potter đang làm gì vậy? Mấy tờ báo nhỏ dán khắp lâu đài trước đây có phải do trò làm không?"
Giọng ông ấy trở nên cực kỳ nghiêm nghị: "Tôi phải nhắc nhở trò rằng, gần đây Umbridge đã yêu cầu tôi cung cấp Thuốc Nói Thật. Trò nên cẩn thận, đừng nói ra những điều không nên nói."
Esther hơi kinh ngạc. Rõ ràng, so với diễn biến gốc, mọi chuyện đang tiến triển nhanh hơn rất nhiều. Một số sự kiện vốn xảy ra sau Giáng sinh nay đã bị đẩy lên trước.
"Vâng, cảm ơn giáo sư đã nhắc nhở."
Cô khẽ gật đầu, bày tỏ lòng biết ơn với Snape.
"Vậy thì cấm túc của trò kết thúc tại đây. Trò có thể rời đi, tiểu thư Mayne."
Snape không muốn nói thêm gì nữa, dứt khoát ra lệnh đuổi khách.
Esther cũng không nói thêm, lễ phép chào tạm biệt rồi rời khỏi văn phòng.
Sau khi giáo sư Snape và cụ Dumbledore, sau khi biết được thông tin về cuộc vượt ngục của Tử Thần Thực Tử, chắc chắn sẽ có hành động. Dù cụ Dumbledore đã phần nào đoán trước, nhưng việc biết rõ sự kiện lớn như vậy sẽ khiến cụ không thể thờ ơ. Chắc chắn cụ sẽ cố gắng ngăn chặn. Chỉ là chưa rõ liệu họ có thể cản được hay không.
Nếu cản được thì quá tốt, còn không thì cũng đành chịu.
Esther muốn cứu chú Sirius, nhưng nếu không thành công, cô cũng sẽ không quá cố chấp.
Thế giới này đã có quá nhiều người chết vì Voldemort. Cô không thể cứu tất cả họ, và càng không thể vì điều đó mà đánh đổi mạng sống của mình.
Suy nghĩ về những điều này khiến tâm trạng của Esther trở nên nặng nề hơn.
Cô bước đi một mình trên hành lang vắng lặng và u tối. Ánh sáng từ những ngọn nến phản chiếu trên bức tường đá lạnh lẽo, lấp lánh và chập chờn trong không khí, soi sáng những góc tối mờ mịt.
Dù vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ giới nghiêm, nhưng Umbridge đã cấm mọi người di chuyển một mình trong lâu đài. Dù cô vừa từ phòng giam cấm túc của giáo sư Snape ra, nếu chạm mặt lão Filch hoặc thành viên của Đội Tuần tra Đặc biệt, chắc chắn họ sẽ nhân cơ hội này gây chuyện.
Không giống nguyên tác, vì cô đã phơi bày thân thế của Umbridge, nên nhiều học sinh Slytherin không xem trọng bà ta. Dù họ vẫn sẵn lòng hợp tác vì những lợi ích mà bà ta có thể mang lại, nhưng không ai thực sự "trung thành" với bà ta.
Hơn nữa, hiện tại Đội Tuần tra Đặc biệt còn có quyền lực lớn hơn trong nguyên tác. Không chỉ được phép trừ điểm và bắt giam học sinh, họ còn có quyền từ chối một số quy định, chẳng hạn như không bị các Huynh trưởng trừ điểm hoặc giáo viên phạt cấm túc.
Tóm lại, trong trường học lúc này, số người có thể kiểm soát được Đội Tuần tra Đặc biệt là rất ít.
Họ tha hồ lạm dụng quyền lực, trừ điểm những người mà họ từng có mâu thuẫn hoặc không vừa mắt, sau đó đổ mọi lỗi lầm lên đầu Umbridge với một câu nhẹ tênh: "Chúng tôi chỉ làm theo quy định của giáo sư Umbridge."
Mới thành lập chưa được bao lâu, nhưng Đội Tuần tra Đặc biệt đã khiến điểm số của ba nhà còn lại tụt dốc thảm hại, đặc biệt là Gryffindor. Hiện tại, điểm của họ đã thấp đến mức có thể cạnh tranh vị trí cuối bảng với Hufflepuff.
Vừa nghĩ ngợi, Esther vừa bước nhanh hơn để về Phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff.
Nhưng càng lo lắng chuyện gì, chuyện đó càng xảy ra. Khi cô gần đến cửa vào Phòng sinh hoạt chung thì lại gặp Blaise Zabini.
Với vóc dáng cao lớn, Zabini chắn ngang đường cô. Anh ta hơi nheo đôi mắt dài, khóe môi nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ: "Xem tôi vừa bắt gặp ai đây? Ngôi sao của Hufflepuff cũng vi phạm nội quy à?"
Từ lâu Esther đã cảm thấy trong số những Slytherin mà cô từng tiếp xúc, khó đối phó nhất chính là Zabini và Nott. So với những Slytherin khác, rõ ràng hai người này thông minh hơn hẳn, mà không chỉ thông minh, đầu óc họ còn rất nhạy bén.
Nott chỉ quan tâm đến việc nghiên cứu Bộ Xoay Thời Gian và không hứng thú với những chuyện khác. Nói cách khác, dù IQ cao nhưng tâm trí anh ta khá đơn giản, nên cô không cần phải quá đề phòng.
Nhưng Zabini thì khác, ai mà biết anh ta đang nghĩ gì?
"Tôi không cố ý đi lang thang đâu, tôi vừa bị giam cấm túc ở chỗ giáo sư Snape và đang trên đường về phòng."
Esther cẩn thận trả lời, giọng điềm tĩnh.
Nhưng Zabini dường như không để tâm đến lời giải thích của cô, thậm chí anh ta cũng không quan tâm lý do cô xuất hiện ở đây. Việc anh ta chặn đường cô không phải để trừ điểm.
"Cô có đang hẹn hò với Draco không?"
Zabini nhìn cô bằng đôi mắt nâu, hỏi thẳng thừng.
Esther lập tức phủ nhận: "Không, anh đừng nói linh tinh."
Zabini cười nhạt, vẻ như khinh thường lời nói dối vụng về của cô: "Cô có thừa nhận hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ muốn biết, cô có biết rằng cha của Draco là một Tử Thần Thực Tử không? Nếu biết điều này, cô vẫn sẽ tiếp tục ở bên cậu ta à?"
Esther giữ vẻ bình tĩnh. Cô không rõ tại sao Zabini lại hỏi những câu này. Có thể anh ta tò mò, cũng có thể anh ta muốn gây chuyện, hoặc còn có mục đích nào khác.
Dù là lý do gì, Esther chỉ muốn đáp lại một câu: "Liên quan gì đến anh?"