Editor: Moonliz
Mặc dù gần đây Umbridge không ngừng tìm cách điều tra ai đã tiết lộ thân thế của mình, nhưng tiến triển rất chậm.
Thứ nhất, không ai biết được ai là người đã dán thông tin đó và từ nét chữ hay giấy viết cũng không tra ra manh mối nào. Thứ hai, gần đây luôn có học sinh bày trò phá rối, như ném trứng thối trước cửa văn phòng của bà ta, hoặc trong giờ học, nhiều học sinh đột nhiên đồng loạt nôn mửa, sốt cao, chảy máu mũi.
Dù biết rõ có điều khuất tất, nhưng không có bằng chứng cụ thể, Umbridge đành bó tay.
Umbridge gần như phát điên, bà ta liên tục tăng cường hình phạt nhằm uy hiếp học sinh. Nhưng bà ta không ngờ, càng cấm đoán khắt khe, càng có nhiều học sinh mạo hiểm đứng lên phản kháng.
Ngoài ra, kế hoạch thành lập "Đội Tuần tra Đặc biệt" đã nhanh chóng được triển khai, vì Umbridge không còn tin tưởng các Huynh Trưởng, cho rằng họ bao che cho những học sinh vi phạm nội quy. Do đó, các thành viên của Đội Tuần tra Đặc biệt đều là những học sinh nhà Slytherin mà bà ta tin tưởng.
Điều này không khác gì nhiều so với nguyên tác, chỉ là thời gian xảy ra sớm hơn một chút.
Không ngoài dự đoán, Draco cũng trở thành một thành viên của đội. Từ đây, hắn thực sự đóng vai trò gián điệp cung cấp thông tin cho nhóm.
Trong thời gian này, D.A đã tranh thủ tổ chức hai buổi họp. Tất nhiên, sự thuận lợi đó không thể thiếu sự hỗ trợ của Draco trong việc báo tin.
Ngay cả Harry cũng phải thừa nhận rằng việc Esther "bắt buộc" Draco tham gia nhóm từ trước là một quyết định đúng đắn đến không ngờ.
Người duy nhất cảm thấy bất mãn là Draco. Rõ ràng hắn có thể gây khó dễ cho nhóm Harry, nhưng giờ đây lại phải giúp họ che giấu, điều này khiến hắn không khỏi bực bội.
Ngoài Draco, Esther còn nhận được thông tin từ các bức tranh.
Ví dụ, sau khi buổi huấn luyện tại Phòng Yêu Cầu kết thúc, khi họ lén rời đi, đôi khi các bức tranh sẽ nhắc nhở Esther, như: "Filch vừa rời khỏi đây," hoặc "Có người đang tuần tra ở gần."
Tất nhiên, phần lớn các bức tranh đều đang ngủ và chẳng thèm bận tâm đến họ.
Thời gian trôi nhanh, Giáng sinh đã đến gần. Gần đây, thời tiết liên tục có tuyết rơi, khiến việc ra khỏi giường vào buổi sáng trở thành thử thách đầu tiên trong ngày.
Đặc biệt, nếu không may tiết đầu tiên là môn Độc Dược, thì ngày hôm đó càng thêm khổ sở.
Sự tồn tại của Umbridge không chỉ hành hạ học sinh mà còn làm khổ cả các giáo sư.
Gần đây, tâm trạng của các giáo sư trong trường đều không tốt, đặc biệt là giáo sư Trelawney dạy môn Tiên tri. Vì bà ấy từng công khai nói rằng Umbridge có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên đã bị ghi vào sổ đen.
Mặc dù hàng năm, giáo sư Trelawney đều dự đoán sẽ có học sinh qua đời, nhưng Umbridge không quan tâm. Đã có tin đồn rằng Umbridge đang chuẩn bị sa thải giáo sư Trelawney.
Giáo sư Snape cũng không ngoại lệ. Có lẽ trong mắt ông ấy, việc giảng dạy một nhóm học sinh "ngốc như đám khổng lồ" đã đủ thử thách lòng kiên nhẫn của mình, nhưng giờ đây, Umbridge lại thường xuyên đến dự giờ, càng khiến ông ấy khó chịu hơn.
Khi tâm trạng giáo sư Snape không tốt, học sinh trong lớp của ông ấy thường gặp xui xẻo và Esther chính là người hứng chịu đầu tiên.
Dù cô đã rất cẩn thận để không mắc lỗi trong tiết Độc Dược, nhưng Snape vẫn tìm ra sai sót, trừ 5 điểm, đồng thời phạt cô một buổi cấm túc.
Các học sinh nhà Hufflepuff đều cảm thấy hình phạt này quá nặng. Chỉ vì xử lý nguyên liệu không đúng cách mà trừ 2 điểm đã là đủ, sao còn phải phạt cấm túc?
Tuy nhiên, từ khi có sự xuất hiện của Umbridge trong học kỳ này, giáo sư Snape bỗng trở nên dễ chịu hơn nhiều khi được đem ra so sánh. Mặc dù hình phạt của ông ấy có phần nghiêm khắc, nhưng mọi người đều đồng ý rằng nếu phải lựa chọn, họ thà bị giáo sư Snape phạt cấm túc còn hơn.
Esther cũng không tỏ ra quá chán nản. Thậm chí cô còn đùa với mọi người rằng có lẽ vì giáo sư Snape coi trọng cô nên mới thường xuyên hỏi cô trong giờ học và khi cô phạm lỗi thì hình phạt cũng nặng hơn so với các bạn khác.
"Đây đâu phải nhắm vào tớ, rõ ràng là thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi mà!"
Cô nói một cách nghiêm túc đến mức suýt nữa tin rằng điều đó đúng.
Vậy tại sao giáo sư Snape đột nhiên phạt cô cấm túc? Esther cảm thấy việc phạt cấm túc chỉ là cái cớ, còn thực chất ông ấy có việc muốn hỏi cô.
Buổi tối, cô đến văn phòng của Snape đúng giờ, và quả nhiên, mọi chuyện đều như cô dự đoán. Việc cấm túc chỉ là hình thức.
"Cụ Dumbledore muốn tôi hỏi trò một câu." Ông ấy ngồi sau bàn làm việc, không phí thời gian khách sáo, đi thẳng vào vấn đề.
Esther liếc qua chồng bài tập cao ngất trên bàn ông ấy, biết rằng ông ấy cũng rất bận, nên cô trả lời ngay: "Câu hỏi gì ạ? Nếu em biết thì sẽ nói."
"Từ năm ngoái, Potter đã từng viết thư cho Black, nói rằng vết sẹo của cậu ta liên tục đau nhức không rõ lý do. Cụ Dumbledore muốn hỏi trò, liệu việc đó có liên quan đến Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai không?"
"Có." Esther trả lời thật: "Em nghĩ hiệu trưởng Dumbledore hẳn cũng đã đoán được, nên học kỳ này cụ ấy mới tránh mặt Harry. Nếu phải nói, thì cụ ấy đoán đúng rồi đấy."
Snape không lộ vẻ ngạc nhiên, gật đầu một cách vô cảm rồi hỏi tiếp: "Học kỳ này, trò có ý định thay đổi điều gì không?"
Esther nhìn sâu vào đôi mắt tối sầm của ông ấy, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Có. Em muốn thay đổi cái chết của Sirius Black."
Cô vừa dứt lời, đôi đồng tử của Snape, vốn bình thản từ đầu buổi, đột nhiên co rút lại vì kinh ngạc.
"Trò đang nói rằng Black sẽ bị giết trong học kỳ này?" Ông ấy nhếch môi cười đầy mỉa mai: "Ai giết ông ta?"
"Chị họ của ông ấy, Bellatrix Lestrange."
Nụ cười trên môi Snape lập tức biến mất: "Hiện Bellatrix Lestrange đang bị giam trong Azkaban."
Ông ấy nhanh chóng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Từ câu trả lời của ông ấy, Esther đoán rằng cuộc vượt ngục của các Tử Thần Thực Tử vẫn chưa xảy ra, bèn gật đầu giải thích: "Đúng vậy, hiện tại bà ta vẫn ở Azkaban, nhưng chẳng mấy chốc, sẽ có một cuộc vượt ngục quy mô lớn."
Snape không thể ngồi yên, ông ấy đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Esther: "Sao trò không báo chuyện quan trọng như vậy sớm hơn?"
Esther bình thản nhìn ông ấy: "Năm ngoái, em đã nói trước với mọi người về cái chết của Cedric, nhưng mọi người cũng không thể ngăn chặn điều đó xảy ra."
Cô dừng lại một chút, nhìn thoáng qua gương mặt không mấy vui vẻ của Snape rồi giải thích: "Tất nhiên, em không trách giáo sư. Nhưng em nghĩ hiệu trưởng Dumbledore phân tích cũng có lý, có lẽ chỉ em mới có thể thay đổi tương lai. Nếu vậy, nói trước với mọi người chỉ khiến mọi người lo lắng vô ích."
"Vậy tại sao bây giờ trò lại nói với tôi?"
Snape hỏi nhỏ.
Esther ngước nhìn ông ấy với vẻ mặt vô tội: "Chẳng phải là giáo sư đã hỏi em trước hay sao?"
Snape: .........
Hình như là đúng như vậy thật.