Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 250: Đổi vị trí để suy nghĩ



Editor: Moonliz

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, phần lớn học sinh rời khỏi trường. Sau bữa sáng, cả lâu đài trở nên trống trải.

Số học sinh nhà Hufflepuff ở lại không nhiều. Vì em gái và bạn thân của Ernie đều chọn ở lại, cuối cùng anh ấy cũng quyết định ở lại cùng.

Không có việc gì để làm, Esther ăn sáng xong lại quay về ngủ thêm một giấc.

Nằm nướng trên giường là một điều thật thoải mái, đặc biệt khi ngoài trời tuyết lạnh còn bạn lại cuộn mình trong chăn ấm.

Esther thật sự muốn nằm như vậy cả ngày, nhưng cô biết điều đó không thể.

Ngủ thêm một lúc, còn cách giờ ăn trưa một đoạn thời gian, cô dậy và bước ra khỏi ký túc xá.

Hôm nay trời vẫn rất lạnh. Bên ngoài không có tuyết rơi nhưng gió rét như những lưỡi dao sắc nhọn cứa vào làn da, khiến người ta đau buốt.

Bầu trời u ám, dày đặc mây, trông như sắp có một trận tuyết lớn.

Esther đứng nhìn thời tiết bên ngoài qua cửa sổ phòng sinh hoạt chung một lát rồi càng không muốn ra ngoài hơn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn bước ra khỏi phòng và đi dạo trong lâu đài.

Vừa rẽ qua một khúc quanh sau khi ra khỏi phòng sinh hoạt chung, cô đã nhìn thấy Draco đang đứng dựa vào tường một cách chán nản.

Thấy Esther xuất hiện, Draco lập tức đứng thẳng dậy, tiến lại gần cô.

Esther nở một nụ cười, định chào hắn nhưng đã nghe hắn nói trước: "Không đúng lắm! Trong số học sinh rời trường hôm nay, không có Potter và gia đình Weasley, mà họ cũng chẳng ở lại trường!"

Với vẻ mặt đầy nghi ngờ, như thể vừa phát hiện ra điều gì to tát, Draco nói với Esther một cách nghiêm trọng.

Esther: ...

Được rồi, đúng là rất hợp với tính cách của hắn.

Cô lặng lẽ thở dài.

"Em nghe nói hình như tối qua Harry bị bệnh, giáo sư McGonagall đã đưa anh ấy đến văn phòng hiệu trưởng ngay trong đêm. Sau đó thì em không biết chuyện gì xảy ra."

Thấy hắn có vẻ thực sự quan tâm, Esther thuận miệng kể lại một tin đồn sáng nay cô nghe được.

Theo diễn biến câu chuyện, có vẻ tình tiết đã đến đoạn ông Weasley bị Nagini cắn và phải nhập viện tại St. Mungo. Do trong người Harry mang mảnh linh hồn của Voldemort, có sự kết nối và cảm nhận được một số hành động của Voldemort.

Cũng vì điều này, Voldemort đã lợi dụng truyền tin giả, khiến Harry nghĩ rằng chú Sirius bị bắt. Kết quả là nhóm Harry xông vào Bộ Pháp Thuật. Hội Phượng Hoàng đến cứu viện, dẫn đến trận chiến giữa họ và Tử Thần Thực Tử. Cuối cùng, chú Sirius bị Bellatrix giết.

Cô không ngờ tình tiết đã đi được nửa chặng đường. Phải nhanh chóng chuẩn bị thôi...

Esther thất thần nghĩ ngợi.

"Chuyện tối qua mà sáng nay Hufflepuff đã đồn khắp rồi à? Hơn nữa, lại là lúc mọi người rời trường?" Draco kinh ngạc: "Không đi làm tình báo thực sự là uổng phí tài năng đấy."

Esther lườm hắn: "Bọn em chỉ thích buôn chuyện thôi, không giống nhà Slytherin các anh, lúc nào cũng nghĩ đến lợi ích. Đừng có mà đem chuyện tám nhảm liên tưởng tới buôn bán thông tin!"

"Được rồi, không nói nữa." Draco ngậm miệng. Hắn nắm lấy tay Esther: "Đừng bàn về Potter nữa, nghe chán lắm. Em có muốn đi dạo không?"

Esther để mặc bắn nắm tay mình, lắc đầu: "Trời lạnh thế này mà đi dạo á? Em không đi đâu."

"Thế sao em lại đeo khăn quàng cổ?" Draco thắc mắc: "Em vốn không thích đeo khăn quàng, trừ khi định ra ngoài."

Quan sát tinh tế thật đấy.

Esther hài lòng mỉm cười với hắn, sau đó trả lời: "Em định đến lều cú gửi thư cho cha mẹ. Kỳ nghỉ rồi nên Umbridge và Filch không có tâm trí quản mấy học sinh ở lại, em muốn nhân lúc này gửi thư cho họ."

Nghe đến tên Umbridge, Draco cau mày đầy chán ghét, lẩm bẩm: "Chẳng biết vì sao bà ta lại ở trường suốt kỳ nghỉ Giáng Sinh. Là do không có chỗ nào chứa bà ta ngoài trường học này à? Trường chúng ta là nơi từ thiện đúng không, cái gì cũng nhận!"

"Có lẽ vậy." Esther bị hắn chọc cười.

Phải nói rằng, chỉ cần hắn dùng tài ăn nói của mình để mắng đúng người, ví dụ như Umbridge, thì thực sự rất đáng yêu.

Esther không nhịn được nhón chân lên hôn vào má hắn, sau đó nói: "Nói thêm vài câu xấu về bà cóc hồng ấy đi, em thích nghe lắm."

Dù rất vui khi được hôn, nhưng Draco vẫn từ chối yêu cầu của cô: "Thôi đi, nói thêm vài câu thôi cũng thấy chán rồi."

Draco có ác cảm lớn với Umbridge như vậy khiến Esther cảm thấy hơi bất ngờ. Dù không thích bà ta, nhưng cũng không đến mức ghét cay ghét đắng thế này chứ?

"Đã xảy ra chuyện gì mà em không biết sao? Sao anh lại ghét bà ta đến thế?"

Esther hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Draco nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, ngập ngừng không biết nói thế nào, cuối cùng lắp bắp: "Cũng không có gì, chỉ là anh nghe bà ta nói xấu cha của em vài câu."

"Tại sao bà ta lại nói xấu cha em với các anh?"

Phản ứng của Esther bình tĩnh hơn Draco tưởng. Cô thậm chí không hỏi bà ta đã nói những gì, mà chỉ hỏi thẳng lý do vì sao lại nói.

"Cũng không có gì to tát..." Draco hướng ánh mắt về phía xa.

Lúc này họ gần đến lều cú, cơn gió rét cắt da cắt thịt đang hoành hành khắp nơi, khiến giọng của Draco bị gió thổi tan, nghe không rõ lắm.

"Chỉ là... bà ta hỏi bọn anh về chuyện em đã đấu tay đôi với học sinh trường khác vào năm ngoái. Pansy nói thêm vài câu về em, rồi câu chuyện chuyển sang cha mẹ em."

Chuyện này đã xảy ra được một thời gian, và Draco vẫn không biết có nên kể lại cho Esther hay không.

Hôm nay lỡ nhắc đến, hắn cũng chỉ muốn nói lướt qua. Hắn thật sự không dám kể cho cô nghe Umbridge đã hạ thấp cha mẹ cô như thế nào, và càng không dám nói các học sinh Slytherin khác đã hùa theo ra sao.

Hắn lo cô sẽ nghĩ hắn cũng giống bọn họ.

Và rồi giữa họ sẽ nảy sinh hiềm khích.

Draco thừa nhận rằng trước đây hắn từng khinh thường dân Muggle và những phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle.

Nhưng ông Mayne là cha của Esther. Vì yêu mến cô, hắn không muốn ai nhìn ông với ánh mắt khinh miệt. Hơn nữa, dù ông không phải phù thủy thuần huyết, nhưng năng lực của ông rất mạnh mẽ, xuất thân trong thế giới Muggle cũng thuộc hàng danh giá. Hắn thật sự không hiểu tại sao Umbridge lại dám coi thường ông.

Chính bà ta cũng là người mang dòng máu lai, lại đi chế giễu người khác?

Cũng chính từ ngày hôm đó, Draco bắt đầu suy nghĩ lại về một số hành động của mình trong quá khứ.

Đừng hiểu lầm, không phải từ đó hắn có thể đối xử bình đẳng với Muggle, hay không kỳ thị họ nữa.

Mà là hắn đã đặt mình vào vị trí của Esther để suy nghĩ: nếu cô biết có những người hạ thấp, xúc phạm cha mẹ mình như thế, cô sẽ đau lòng đến mức nào đây?

Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, tim hắn đã thấy nhói đau không chịu được.

Dù hắn vẫn cảm thấy những lời từng nói khi công kích cha mẹ nhà Weasley lúc cãi nhau là đúng, nhưng trong lòng vẫn thoáng qua cảm giác không ổn.

Vì vậy, hắn quyết định rằng từ giờ, nếu có cãi nhau với Potter hay Weasley, hắn sẽ không động đến cha mẹ họ nữa.

Haizz, bọn họ thật sự nên cảm ơn Esther.

Hàng loạt suy nghĩ lướt qua đầu Draco, cuối cùng chỉ đọng lại thành một câu: Hắn quả là một người bạn trai hoàn hảo!