Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 251: Lều cú



Editor: Moonliz

Esther không hỏi thêm nữa, bởi cô đoán được Umbridge đã nói gì. Dù sao cũng chỉ là công kích cha cô vì ông là một phù thủy xuất thân Muggle.

Họ cũng chỉ có thể tấn công cha cô ở điểm đó. Ngoài điều này ra, về ngoại hình, năng lực, hay khí chất, cha cô đều vượt xa những người khác trong Bộ Pháp thuật vài bậc.

Người có nội tâm mạnh mẽ sẽ không bận tâm đến những điều đó. Cô chắc chắn rằng ngay cả khi cha cô nghe trực tiếp những lời này, ông cũng chỉ càng thêm củng cố định kiến của mình về hầu hết các phù thủy thuần huyết: ngu ngốc và kiêu ngạo.

Cha cô không để tâm, nhưng Esther... thôi được, cô cũng có hơi bận lòng.

Cô mím môi, đè nén cảm xúc trong lòng.

Dù sao thì Umbridge cũng sắp gặp rắc rối rồi. Cô không đáng phải tức giận vì một "người sắp chết".

Họ lặng lẽ bước vào lều cú. Esther lấy ra hai bức thư: một bức gửi cha mẹ và một bức gửi ông nội.

Cô không nỡ để cú mèo của mình, Donut, phải bay một mình với hai lá thư, nên nhờ cú của trường mang giúp bức thư gửi cha mẹ.

Draco lấy từ túi áo ra một ít bánh quy, xé gói rồi bóp vụn để cho hai con cú ăn.

Esther ngạc nhiên nhìn hắn, Draco bắt gặp ánh mắt cô thì hỏi: "Nhìn gì thế? Không thể để người ta đưa thư không công mà không cho tí lợi ích gì được chứ?"

Esther lặng lẽ lấy ra một hũ thức ăn cho cú mèo nhỏ: "Thật ra em có chuẩn bị rồi."

Draco há miệng, rồi chỉ đáp: "Ồ..."

Cô mở nắp hũ, đổ thức ăn ra trước mặt hai con cú. Con cú của trường còn ăn được vài miếng, nhưng Donut có vẻ chê, phát ra vài tiếng kêu nhỏ như bực bội, thậm chí chẳng buồn nhìn đến thức ăn trước mặt. Nó nhanh chóng ăn hết vụn bánh quy rồi nhẹ nhàng mổ vào tay Draco, nghiêng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt đó như đang nói: "Bánh quy đâu? Em còn muốn nữa."

"Nhìn con cú nhỏ này kìa, biết rõ cái gì ngon, cái gì dở, y hệt em." Draco lẩm bẩm, lấy thêm một miếng bánh quy nữa.

Esther vội ngăn hắn lại: "Đừng cho nó ăn cái này nữa, lỡ quen miệng rồi không chịu ăn thức ăn chuyên dụng cho cú mèo thì sao?"

Dường như Donut nghe hiểu lời của Esther, nó kêu hai tiếng đầy đáng thương, rồi dụi đầu vào tay cô như thể đang làm nũng.

"Con cú mèo của em thông minh thật." Draco không che giấu sự ngưỡng mộ: "Nó tên gì vậy?"

Vừa hỏi, hắn vừa đưa thêm một miếng bánh quy cho Donut. Thấy Esther nhìn mình, hắn giải thích: "Chỉ là một miếng bánh quy thôi, đừng nhỏ mọn thế."

"Không phải em nhỏ mọn!" Esther liếc anh một cái: "Là vì nếu cho nó ăn quá nhiều đồ ăn vặt, sau này nó sẽ không chịu ăn thức ăn chuyên dụng nữa. Đến lúc đó anh chăm nó nhé?"

"Có gì đâu mà phải lo." Draco nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi hỏi tiếp: "Nó tên gì nhỉ? Em chưa nói với anh mà."

"Donut."

"........ Rất hợp với phong cách của em, nhưng nghe không hay lắm. Để anh đổi tên cho nó nhé, gọi là Llewellyn, được không?"

"Anh đặt tên liên quan đến rắn cho một con cú, không thấy kỳ quặc à?" Esther không nhịn được đáp: "Với lại Donut là con cái."

"Ồ, thế thì gọi là Evangeline được chứ?" Draco vẫn chưa chịu từ bỏ.

"Draco! Đây là một con cú, đừng cứ mãi đặt những cái tên liên quan đến rắn cho nó!" Esther chịu hết nổi: "Với lại đây là thú cưng của em. Em muốn gọi nó là gì thì gọi. Anh đổi tên làm gì?"

Draco bĩu môi: "Được thôi, anh chỉ đùa một chút thôi mà."

Esther lại lườm hắn một cái, đúng lúc hai con cú đã ăn xong. Cô buộc thư vào chân chúng, nhìn theo chúng xoay vòng rồi bay ra ngoài.

Khi ra khỏi lều cú, Esther không còn giận nữa.

Nếu thật sự dễ giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt, chắc cô đã bị chọc tức đến chết từ lâu rồi.

Draco cũng không nhắc lại chuyện lúc nãy, thay vào đó, hắn không kiềm được mà úp mở về món quà Giáng sinh năm nay chuẩn bị cho cô: "Đó là món quà mà anh đã chuẩn bị rất lâu, nhất định em sẽ thích."

Hắn vừa đắc ý vừa tỏ vẻ bí mật.

Esther thật sự bị hắn khơi dậy chút tò mò, bèn hỏi: "Là gì thế? Đừng nói với em là đồ trang sức nhé?"

Draco nghẹn lời, rồi hỏi lại: "Sao em lại nghĩ vậy chứ?"

"Vì em cảm thấy anh chỉ biết tặng mấy thứ đó thôi." Esther trả lời một cách thẳng thắn.

Draco lập tức có biểu cảm phức tạp.

Thấy vẻ mặt của hắn, Esther hỏi: "Không phải chứ? Em đoán đúng thật à?"

Draco hừ một tiếng: "Chúc mừng em đã đoán sai. Đừng vội, ngày mai em sẽ biết thôi."

"Vậy anh thử đoán xem năm nay em sẽ tặng gì cho anh đi?" Esther vừa nói vừa nắm tay hắn nhảy qua mấy bậc thang, tâm trạng cô khá vui.

"Anh không vội như vậy đâu." Draco chậm rãi đáp: "Dù sao thì mai cũng biết."

Esther cười đầy ẩn ý: "Hy vọng ngày mai khi nhận được quà, anh cũng giữ được vẻ điềm tĩnh này."

Cách nói mơ hồ của cô khiến Draco, vốn đang cố tỏ ra bình thản, bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

"Em sẽ không tặng anh mấy thứ chơi khăm đấy chứ?" Hắn hỏi một cách không chắc chắn. Đồng thời, hắn hồi tưởng lại gần đây xem có làm gì khiến cô giận không. Nghĩ một vòng, hắn nhận ra mình rất ngoan, thậm chí còn giúp che giấu mấy việc của Potter. Vậy chắc không có lý do gì để cô trả thù mình cả.

"Anh thử đoán xem." Esther không trả lời thẳng.

Thế là, thay vì khiến Esther háo hức chờ mong, chính Draco lại bắt đầu lo lắng không biết quà ngày mai sẽ là gì.

Cả hai cùng đi về phía lâu đài, cẩn thận tách ra ở cửa để không gây chú ý, rồi lần lượt bước vào.

Trong Đại Sảnh Đường, không khí lễ hội đã bắt đầu lan tỏa. Trần nhà và các bức tường được trang trí bằng đủ loại ruy băng. Một cây thông Noel lớn đặt ở một góc sảnh, hai học sinh nhà Ravenclaw đang quanh quẩn bên cây, cố gắng treo thêm đồ trang trí.

Ernie và Justin cũng có mặt trong Đại Sảnh Đường. Có lẽ vì năm nay không nhiều học sinh Hufflepuff ở lại trường, nên họ không ở trong phòng sinh hoạt chung mà đang chơi Gobstones với một học sinh Gryffindor và một Ravenclaw.

Ngoại trừ học sinh nhà Ravenclaw, ba người còn lại đều liên tục thua và bị phun đầy khí hôi, nhưng họ vẫn cố chấp không chịu bỏ cuộc, quyết tâm chơi tiếp.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến bữa trưa, Esther cũng không về ký túc xá ngay mà đứng xem họ chơi Gobstones một lúc.

Ernie thua rất thảm, còn cậu nam sinh Gryffindor lại thua còn thảm hơn.

Đến mức Esther cũng cảm thấy không thể nhìn tiếp được nữa.

"Đúng là ngốc quá!" Một giọng nói lười biếng nhưng đầy châm biếm vang lên phía sau: "Không biết chơi à?"

Esther quay đầu lại, thấy không biết từ khi nào Draco đã đứng cạnh mình, đang chĩa mũi dùi về phía cậu nam sinh Gryffindor.

Việc thua liên tục vốn đã đủ khiến người ta bực mình, cậu Gryffindor không ngần ngại đáp trả: "Đừng ở đây lên mặt dạy đời! Không ai chào đón anh đâu!"

Draco chỉ vào huy hiệu Huynh trưởng trên ngực mình: "Dám vô lễ với Huynh trưởng, tôi nghĩ phải trừ Gryffindor 5 điểm."

"Nhưng bây giờ đang kỳ nghỉ!"

Cậu nam sinh không chịu thua, cãi lại.

"Gryffindor bị trừ thêm 5 điểm, vì cậu lại dám cãi Huynh trưởng."

...

Esther bất lực xoa trán.

Quả nhiên, Draco vẫn là Draco, chẳng thay đổi chút nào.