Editor: Moonliz
"Cây chổi Tia chớp được điều chỉnh lại đó chắc chắn không rẻ chút nào. Ai lại chịu chi mạnh tay thế này để tặng món quà đắt đỏ vào dịp Giáng Sinh thế nhỉ?"
Sau bữa sáng, Ernie vẫn không ngừng bàn tán về chuyện vừa rồi, giọng điệu đầy ngưỡng mộ.
Esther đứng bên cạnh, chỉ mỉm cười không nói gì.
Nó thật sự rất đắt. Nó đắt hơn cây chổi Tia chớp bình thường đến 200 Gallon vàng. Cô đã liên hệ đặt làm cây chổi Tia chớp này từ trước khi khai giảng, mãi đến vài ngày trước mới hoàn thành.
Chi phí làm một cây chổi Tia chớp cộng với khoản đầu tư vào cặp song sinh nhà Weasley đã rút cạn sạch túi tiền nhỏ của cô. Hiện giờ, trong túi cô chỉ còn lại hai Gallon vàng và một Sickle bạc.
Sau khi Draco cầm cây chổi bay khoe khoang một hồi, thì hắn đã cẩn thận cất nó vào chỗ an toàn.
Nếu không phải vì bên ngoài đang có tuyết rơi, trông hắn như sẵn sàng cưỡi chổi bay vài vòng ngay lập tức.
Ăn sáng xong, vì số học sinh ở lại cả bốn nhà đều rất ít, nên hầu hết mọi người ở lại trong đại sảnh đường để trò chuyện. Chỉ có hai học sinh nhà Ravenclaw quay về học bài.
Esther và Draco nhân lúc không ai để ý đã lẻn ra khỏi đại sảnh đường.
"Anh thật sự rất vui!"
Vừa rời khỏi đám đông, Draco nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy cô. "Anh không ngờ em lại tặng anh món quà quý giá đến thế. Thú thật, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em vào ngày hôm nay, anh đã muốn ôm chặt lấy em rồi!"
Hắn nói với vẻ hơi lắp bắp.
Esther bị hắn nhấc bổng lên, mũi chân cách khỏi mặt đất. Để giữ thăng bằng, cô cũng phải ôm lấy hắn, cười vui vẻ nói: "Em đã bảo rồi mà, chắc chắn anh sẽ thích món quà mà em chuẩn bị! Quà anh tặng em cũng rất tuyệt. Anh tự tay làm nó à?"
"Đúng vậy." Draco thân mật dụi má vào cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Anh đã làm rất lâu đấy. Ban đầu định làm thêm vài nhân vật nhỏ đứng cạnh, rồi để chúng bị rồng phun lửa thiêu thành tro. Nhưng nghĩ lại, anh không muốn để người khác xuất hiện trong quả cầu pha lê, nên đổi thành sau khi phun lửa sẽ hiện ra hình bóng bị cháy xém. Anh làm rất nhiều hình, em phải thử vài lần mới thấy hết."
Esther ôm cổ hắn, không nhịn được cười nói: "Em vừa thử cả buổi sáng. Ngoài Harry và nhóm bạn của anh ấy ra, thậm chí anh còn cho cả hiệu trưởng Dumbledore vào nữa, anh to gan thật đấy!"
Draco chẳng hề bận tâm: "Dù sao họ cũng không thấy được, sợ gì chứ?"
Esther vỗ vai hắn, ra hiệu để hắn thả mình xuống: "Anh không muốn thử cây chổi Tia chớp này à? Em đã đặc biệt yêu cầu làm chống nước, chống gió. Dù bay trong thời tiết khắc nghiệt, nó cũng an toàn và thoải mái hơn hẳn cây chổi Tia chớp bình thường đấy."
Mắt Draco lập tức sáng lên. Hắn buông Esther ra, nắm tay cô kéo chạy về phía ngoài lâu đài: "Thế thì thử ngay thôi! Anh có thể chở em bay cùng!"
"Không!" Esther từ chối ngay lập tức: "Anh tự bay đi, em đứng dưới nhìn anh là được."
"Sao thế? Bay một mình chán lắm. Anh bay rất giỏi, chắc chắn không làm em ngã đâu."
"Em tin kỹ thuật của anh, nhưng thôi đi."
"Tại sao?"
"Không có tại sao gì hết! Draco, hôm nay anh thật lắm lời đấy!"
Họ cười đùa vui vẻ đi về phía sân Quidditch phủ đầy tuyết trắng, để lại những dấu chân in trên nền tuyết.
...
Cả ngày Giáng Sinh, dù là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối, đều vô cùng thịnh soạn.
Esther không rõ những người khác thế nào, nhưng bản thân cô ăn rất no và rất vui. Đến mức món tráng miệng yêu thích cũng không còn chỗ để ăn, đành tiếc nuối nhìn nó rơi vào bụng của Ernie.
Sau ngày Giáng Sinh, kỳ nghỉ vẫn tiếp tục.
Tối hôm sau, trên đường về ký túc xá, một bức tranh đã báo với Esther rằng cụ Dumbledore muốn gặp cô tại văn phòng hiệu trưởng. Mang theo cảm giác tò mò, cô nghe lời đi tới đó.
Đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng, cô mới nhận ra mình không biết mật khẩu. Bức tranh cũng không nói cho cô biết.
Tuy nhiên, mật khẩu văn phòng của cụ Dumbledore rất dễ đoán, vì cụ thích ăn đồ ngọt. Hầu hết mật khẩu đều là tên các loại kẹo.
Cô thử đoán: "Kẹo Chanh Tuyết?"
Con thú đá trước cửa văn phòng không động đậy.
"Kẹo Ong Nổ?"
Cô lại thử lần nữa.
Lần này, con thú đá nhảy sang một bên, bức tường nứt ra, mở ra một lối đi.
Cô đi theo cầu thang tiến vào bên trong.
Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng hiệu trưởng, nên không khỏi tò mò với mọi thứ xung quanh.
Cụ Dumbledore đang ngồi trên chiếc ghế tựa lưng cao phía sau bàn làm việc, chăm chú xem một số tài liệu.
Bên cạnh cụ, một con chim lớn với bộ lông vàng đỏ rực rỡ đang lim dim ngủ trên cành đậu.
Ánh mắt của Esther không khỏi rơi vào con chim đó. Cô đoán được đây chính là phượng hoàng Fawkes của cụ Dumbledore.
Trên bức tường phía đối diện treo nhiều bức chân dung, tất cả đều là các hiệu trưởng đời trước của Hogwarts.
Vì vẫn chưa phải quá khuya, tất cả các bức chân dung đều chưa đi ngủ mà đang tò mò quan sát Esther bước vào.
"Ồ, cứ ngồi xuống tự nhiên nhé." Hiệu trưởng Dumbledore ngẩng đầu lên, mỉm cười chào cô: "Lần đầu vào văn phòng hiệu trưởng, hy vọng trò không cảm thấy gò bó."
Esther khẽ cười đáp lại cụ Dumbledore, rồi thoải mái ngồi xuống: "Cảm ơn thầy. Thầy gọi em đến có chuyện gì ạ?"
"Vài ngày trước, ông Weasley bị một con rắn cắn và phải vào St.Mungo để chữa trị."
Cụ Dumbledore nhìn cô rồi nói: "Lúc sự việc xảy ra, Harry nói rằng trò ấy đã mơ thấy tất cả. Trong giấc mơ, trò ấy biến thành con rắn cắn ông Weasley."
Esther chớp mắt, hơi khó hiểu: "Em nhớ thầy đã nhờ giáo sư Snape hỏi em chuyện này. Lúc đó, em đã nói rồi, Harry và Voldemort có một mối liên kết đặc biệt, thỉnh thoảng họ có thể thấy những gì đang xảy ra với người kia."
"Đúng vậy, trò nói không sai." Cụ Dumbledore gật đầu: "Nhưng vấn đề lần này là Harry nhìn thấy mọi thứ từ góc nhìn của một con rắn, chứ không phải từ Voldemort. Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ trò biết nguyên nhân, đúng không?"
Trong lúc nhất thời, Esther không biết nên trả lời thế nào.
Chắc chắn cụ Dumbledore đã nghi ngờ về các Trường Sinh Linh Giá từ lâu. Việc cụ gọi cô đến lúc này có lẽ chỉ là để xác nhận suy đoán của mình.
"Nếu em không muốn nói cũng không sao, đừng tự ép mình." Cụ Dumbledore nhẹ nhàng trấn an khi thấy cô im lặng.
"Không phải là em không muốn nói." Esther đáp: "Em chỉ đang nghĩ xem nên nói thế nào thôi."
Cô ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn xung quanh. Các hiệu trưởng trong những bức chân dung đều đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tò mò và dò xét.
Điều này khiến cô cảm thấy áp lực. Cô cố gắng phớt lờ những ánh mắt ấy, trả lời cụ Dumbledore một cách mơ hồ: "Vì một số lý do, Harry chỉ có thể chia sẻ góc nhìn với Voldemort thôi, thưa thầy."
"Vậy ý trò là con rắn đó chính là Voldemort biến thành?"
Một bức chân dung trên tường lên tiếng hỏi, giọng điệu đầy hoài nghi.
Esther nhìn về phía bức chân dung, rồi đọc thấy tên của ông cụ ở góc dưới bên phải: Phineas Black.
"Không phải ạ." Esther điềm tĩnh giải thích: "Con rắn lớn đó tên là Nagini." Nói rồi, cô quay sang nhìn cụ Dumbledore.
"Nagini?" Cụ Dumbledore lẩm bẩm, ánh mắt giao với Esther, rồi mỉm cười: "Có vẻ trò không chỉ biết về tương lai, mà còn hiểu rõ cả quá khứ."