Editor: Moonliz
"Vết sẹo của Harry gần đây cứ đau mãi, chị thật sự rất lo lắng."
Một ngày cuối tuần đầy nắng, Esther tình cờ gặp Hermione bên ngoài lâu đài. Hai người rủ nhau đi dạo.
Thời tiết đang ấm dần lên, đất trời tràn đầy sức sống, mùa xuân đã đến.
Trên sân tập Quidditch, các học sinh nhà Gryffindor đang luyện tập. Hai người ngồi trên khán đài, vừa trò chuyện vừa thỉnh thoảng dõi mắt nhìn họ luyện tập.
Hermione với vẻ mặt đầy âu lo kể cho Esther về chuyện vết sẹo của Harry, rõ ràng cô ấy rất quan tâm đến việc này.
Esther ngước nhìn Harry đang lượn lờ trên sân, sau đó hỏi với giọng điềm tĩnh: "Vết sẹo của anh ấy bắt đầu đau từ khi nào?"
Ánh mắt Hermione vẫn tràn đầy âu lo. Sau một thoáng suy nghĩ, cô ấy trả lời: "Có vẻ như từ học kỳ trước, lúc đó chỉ hơi đau âm ỉ, nhưng sang học kỳ này thì đau dữ dội hơn."
Nói đến đây, dường như cô ấy nhớ ra điều gì đó, bèn ghé sát tai Esther thì thầm: "Trước Giáng sinh, Harry nói cậu ấy mơ thấy một con rắn lớn cắn bác Weasley. Sau khi tỉnh dậy, cậu ấy tìm cụ Dumbledore và phát hiện ra bác Weasley thật sự bị rắn cắn. Ngoài ra, cậu ấy còn mơ thấy Voldemort giết người."
Esther ngẩng đầu nhìn Hermione đầy kinh ngạc: "Harry có thể cảm nhận được hành động của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai sao?"
"Ai mà biết được?" Hermione thở dài, vẻ mặt phức tạp: "Harry nghĩ gì thì bọn chị cũng chẳng biết được. Dạo gần đây cậu ấy cũng không chịu nói, lúc nào trông cũng như có chuyện phiền muộn."
Esther nhìn Harry trên sân và nói: "Thật sao? Em cứ nghĩ anh ấy đang rất vui chứ. Chị biết đấy, từ khi Sirius đến Hogwarts dạy học, anh ấy luôn có vẻ rất hạnh phúc mà."
Hermione tiếp tục thở dài: "Hầu hết thời gian cậu ấy rất vui, nhưng..."
Cô ấy ngừng lại, không nói tiếp.
Esther cũng không gặng hỏi thêm.
Cô biết Harry của học kỳ này vẫn còn rất bối rối và dễ cáu gắt, nhưng tình hình đã tốt hơn nhiều so với cốt truyện gốc mà cô từng biết.
Ít nhất, Harry không bị Umbridge cấm thi đấu và vẫn được tham gia các trận Quidditch năm nay.
Chỉ có điều, dường như cô vô tình làm mất khoảnh khắc tỏa sáng của Ginny trong câu chuyện gốc. Theo nguyên tác, Ginny là người thay thế Harry làm Tầm thủ và giúp đội giành chiến thắng.
Hy vọng Ginny sẽ không trách cô.
Sirius trong lớp học vẫn giống con người chú ấy: tự do, tùy hứng.
Chú ấy không mấy khi bám sát giáo trình mà thích hướng dẫn theo phong cách của mình. Sirius còn đặc biệt thích những học sinh dũng cảm và sáng tạo, chẳng hạn như cặp song sinh nhà Weasley.
Tấm bản đồ Đạo tặc bị Barty Crouch Jr. làm hỏng trong học kỳ trước, đã được chú Sirius, một trong những người tạo ra nó, sửa lại và trao lại cho Harry.
Ngoài ra, chú Sirius còn tỏ ra cực kỳ hứng thú với các sản phẩm chơi khăm của nhà Weasley. Là một tiền bối, chú ấy đã đưa ra không ít ý tưởng, giúp hai anh em có thêm cảm hứng sáng tạo. Gần đây, họ đang bận rộn chế tạo và cải tiến các sản phẩm chơi khăm.
Tuy nhiên, học sinh nhà Slytherin lại không ưa chú Sirius. Sự ghét bỏ của chú ấy dành cho nhà Slytherin thậm chí còn vượt qua cả sự ghét bỏ của giáo sư Snape đối với Gryffindor.
Ngược lại, các học sinh nhà Gryffindor lại rất vui. Trước đây, họ luôn bị giáo sư Snape soi mói, giờ cuối cùng cũng có một giáo sư nhắm vào nhà Slytherin rồi!
Trong cuộc chiến dai dẳng giữa Slytherin và Gryffindor, người duy nhất bị tổn thương lại chính là Esther.
Bất kể là chú Sirius hay giáo sư Snape, cả hai đều quen biết cha của Esther từ thời còn là học sinh. Với tính cách không mấy dễ chịu của cha cô, rõ ràng quan hệ giữa họ không mấy tốt đẹp. Vì thế, Esther vô tình phải gánh chịu "cha nợ con trả" sau bao năm.
Giáo sư Snape vẫn như cũ, mỗi khi muốn làm khó ai trong lớp, người đầu tiên ông ấy nghĩ đến luôn là Esther. Dù cô tự an ủi bản thân rằng đây là cách giáo sư Snape quan tâm và đánh giá cao mình, điều đó cũng không làm giảm bớt cảm giác hồi hộp mỗi lần bị gọi tên.
Còn chú Sirius thì khỏi phải nói, chú ấy còn thích đặt câu hỏi cho cô hơn cả giáo sư Snape. Không phải vì muốn làm khó Esther, mà đơn giản là vì thích nhìn cô lúng túng. Đồng thời, chú Sirius cũng âm thầm ganh đua với giáo sư Snape: nếu Esther thể hiện xuất sắc trong lớp Độc dược thì cô cũng phải làm tốt trong lớp của chú ấy.
Kết quả là Esther vừa mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần, chỉ còn biết mong ngóng kỳ nghỉ hè mau đến.
Những ngày còn lại của học kỳ trôi qua một cách yên bình.
Trước áp lực từ đông đảo phù thủy, Bộ Pháp thuật đã tước bỏ mọi chức vụ của Umbridge và công khai xin lỗi trước toàn thể cộng đồng.
Điều này xoa dịu phần nào những tiếng phản đối, nhưng không thể làm hài lòng tất cả. Vẫn có một nhóm nhỏ đòi cách chức Fudge, nhưng ông ta lại chọn cách làm ngơ trước các lời kêu gọi này.
Hermione nắm giữ điểm yếu của Rita Skeeter, đã yêu cầu bà ta viết vài bài báo làm sáng tỏ sự thật cho Harry và Dumbledore. Những bài báo này được đăng trên tờ Kẻ Lý Sự do cha của Luna Lovegood, một cô bạn cùng năm với Esther ở nhà Ravenclaw sáng lập.
Luna là một cô gái khá kỳ lạ trong mắt nhiều người. Sự kỳ lạ của cô ấy không chỉ thể hiện qua cách ăn mặc khác thường, mà còn qua tính cách mơ mơ màng màng và những lời nói khiến người khác khó hiểu.
Chẳng hạn, cô ấy tin chắc rằng không khí đầy rẫy những Nargle – một loại côn trùng nhỏ gây rối loạn tinh thần, hoặc cô ấy khẳng định rằng Cornelius Fudge có một đội quân yêu tinh lửa.
Những quan điểm thiếu thực tế như vậy khiến mọi người gọi cô ấy là "cô bé điên" sau lưng.
Esther và Luna có vài tiết học chung, vì thế hai người quen biết nhau. Luna cũng là thành viên của Đội quân Dumbledore, và mối quan hệ giữa họ ở mức quen biết xã giao kiểu gặp thì chào, nhưng không thân thiết đến mức chủ động tìm gặp.
Ngược lại, Harry và Luna có mối quan hệ khá tốt, có lẽ vì cả hai đều nhìn thấy Vong mã – sinh vật huyền bí chỉ hiện diện với những ai từng chứng kiến cái chết.
Dù Cedric không chết trước mặt Harry, nhưng anh vẫn thấy được Vong mã, có lẽ vì anh đã từng tận mắt chứng kiến Voldemort sát hại cha mẹ mình từ khi còn nhỏ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà kỳ thi cuối năm đã đến gần.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi O.W.L.s, cả năm thứ năm đều lộ rõ sự căng thẳng.
Nhiều nữ sinh không chịu nổi áp lực đã khóc òa. Ngay cả Ernie – người đã chuẩn bị nghiêm túc cho kỳ thi suốt cả năm cũng không giấu nổi sự lo lắng.
Draco cũng đầy áp lực, hắn phàn nàn với Esther nhiều lần rằng khi chú Sirius làm giáo sư, hắn không thể đạt điểm cao trong môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám được.
Esther chỉ biết an ủi hắn đừng nghĩ nhiều, vì cụ Dumbledore sẽ không để chú Sirius lạm dụng quyền lực để trả thù cá nhân.
Dù không phải thi O.W.L.s, Esther cũng cảm thấy căng thẳng.
Điều khiến cô lo lắng không phải kỳ thi, mà là điều ai cũng biết rằng mỗi khi năm học kết thúc, Voldemort lại bắt đầu hành động.
Nếu thực sự xảy ra chuyện, chú Sirius có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Điều đó khiến cô bỗng cảm thấy chú Sirius dễ chịu hơn trong mắt mình.