Editor: Moonliz
Những chuyện xảy ra tiếp theo thật sự vô cùng kỳ diệu đối với nhóm của Ron.
Họ bước ra khỏi phòng khách, đi xuống cầu thang xoắn, ngang qua một phòng khách khác rộng rãi và sang trọng hơn, rồi mới ra khỏi ngôi nhà. Sau đó, họ đi xuống bằng thang máy và lập tức xuất hiện trên một con phố sầm uất ở London.
"Vừa rồi có phải là thang máy của dân Muggle không?"
Neville lặng lẽ lại gần Harry, khẽ hỏi.
Harry gật đầu lơ đễnh.
Lúc này đã là chiều tối, ánh hoàng hôn phủ kín bầu trời. Trên đường phố, người qua lại vội vã, thỉnh thoảng có người liếc nhìn họ với ánh mắt tò mò.
Vì họ rời đi khá vội, nên vẫn mặc đồng phục của Hogwarts.
Không phải chờ lâu, một chiếc xe dừng lại trước mặt họ. Dù Harry không quen thuộc lắm với nhãn hiệu xe, nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài cũng đoán được chiếc xe này không hề rẻ.
Cửa kính ghế lái hạ xuống, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu với Esther.
Esther mở cửa xe trước, mời mọi người lên.
Chiếc xe khá rộng rãi, đủ chỗ cho bảy người bọn họ. Esther là người lên xe cuối cùng, cô ngồi ở ghế phụ phía trước.
"Thắt dây an toàn vào nhé mọi người." Esther không quên nhắc nhở sau khi mọi người đã ngồi hết vào chỗ.
Ngoại trừ Harry và Hermione, những người còn lại thậm chí không biết dây an toàn là gì. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Harry và Hermione, tất cả mới thắt xong.
"Thưa cô, tôi cần đưa mọi người đến đâu ạ?"
Esther đọc địa chỉ của Bộ Pháp Thuật, tài xế gật đầu, khởi động xe.
Chiếc xe lao nhanh qua những con phố nhộn nhịp ở London. Nhìn ra ngoài từ cửa kính xe, bầu trời dần tối lại, ánh đèn neon rực rỡ bắt đầu sáng lên.
Dù thời gian rất gấp rút, Neville, Luna, Ginny và Ron - những người ít tiếp xúc với thế giới Muggle vẫn không nhịn được nhìn ngó ra ngoài.
Trong túi Esther, chiếc gương hai mặt đang nóng lên. Có vẻ như có người ở Hogwarts đã phát hiện sự mất tích của họ. Để tránh gây hoang mang, trước khi rời đi, cô đã nhờ các bức tranh thông báo hành tung của họ nếu ai đó phát hiện, nhằm tránh bất kỳ lo lắng không cần thiết nào.
Nhưng rõ ràng, Draco - bạn trai của cô vẫn rất lo lắng.
Esther lấy chiếc gương ra, giả vờ chỉnh tóc. Trong gương, Draco vừa thấy cô xuất hiện đã định lên tiếng hỏi, nhưng Esther ra hiệu im lặng.
Draco trong gương lập tức im lặng. Theo những chuyển động nhẹ của mặt gương, hắn nhìn thấy bóng dáng của vài người ngồi ở ghế sau. Dù không nhìn rõ nhưng hắn vẫn đoán được họ là ai.
"Chị nghĩ có bao nhiêu người phát hiện bọn mình trốn ra ngoài?"
Câu hỏi của Esther nghe như đang nói chuyện phiếm với những người ngồi phía sau, nhưng ánh mắt cô lại chăm chú nhìn vào Draco trong gương.
Draco nhíu mày, lắc đầu.
Ở phía sau, Hermione lên tiếng: "Đã trốn ra ngoài rồi thì nghĩ về chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa."
"Đúng thế." Esther bật cười. "Yên tâm, chúng ta sẽ trở về an toàn thôi."
"Đúng vậy!" Dù Neville không hiểu rõ tại sao Esther đột nhiên nói như vậy, vẫn nhiệt tình đồng ý.
Esther lặng lẽ đặt gương xuống, lúc này chiếc xe đã từ từ dừng lại.
Họ lần lượt xuống xe, tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Trước mặt họ là một bốt điện thoại đỏ cũ kỹ. So với sự sầm uất của những con phố vừa đi qua, con đường này trông cũ nát và tĩnh lặng hơn nhiều. Ngoại trừ một quán rượu ở phía xa, chỉ có những hình vẽ nguệch ngoạc trên tường.
"Vào bên trong qua bốt điện thoại đi." Ron nói với mọi người: "Tớ nhớ là phải quay một số điện thoại, là số mấy nhỉ?"
"62442." Luna nhắc anh ấy.
Harry định bước tới quay số nhưng bị Esther ngăn lại: "Làm vậy chẳng phải lộ liễu quá rồi sao? Hơn nữa, vào từ bốt điện thoại còn phải đăng ký đũa phép, vừa mất thời gian vừa dễ gặp rủi ro."
"Vậy chúng ta vào bằng cách nào? Dùng bồn cầu như hầu hết nhân viên Bộ Pháp Thuật sao?" Ron thắc mắc. "Hay là di chuyển như cha anh bằng phép Độn Thổ? Nhưng ai trong chúng ta biết Độn Thổ không?"
Độn Thổ là một loại pháp thuật cao cấp, học rất khó và cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại Esther cũng chưa làm được.
Cô trấn an mọi người: "Chờ một chút, sẽ có người đưa chúng ta vào."
Hermione chớp mắt khó hiểu, nhìn Esther: "Ai sẽ đưa chúng ta vào?"
Cô ấy không hiểu nổi. Rõ ràng đây là một tình huống bất ngờ, nhưng tại sao Esther lại có vẻ như đã chuẩn bị sẵn từ trước?
Dù vậy, cô ấy biết Esther không thể nào biết trước được mọi chuyện, thậm chí Harry cũng không đoán được khi nào vết sẹo của anh đau. Vì thế, Hermione cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ một cách kỳ lạ.
Esther không biết những suy nghĩ trong lòng Hermione, mà cho dù biết, cô cũng sẽ không thừa nhận rằng mình đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu. Trước ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Esther giải thích: "Lúc nãy, khi ở trong phòng gọi điện thoại, em đã nói rõ điểm đến của chúng ta. Ông nội em đã sắp xếp tất cả. Mọi người cứ yên tâm."
Khi Esther vừa dứt lời, một người phụ nữ cao ráo mặc áo choàng xanh lục của phù thủy tiến lại gần. Bà ta gật đầu với Esther, ánh mắt dừng lại trên những người còn lại một giây, sau đó lạnh lùng nói: "Bộ Pháp Thuật không còn an toàn nữa."
Harry và mọi người nhìn nhau, không chắc đây có phải người mà Esther nhắc đến không, nên không ai dám lên tiếng.
Esther nhìn người phụ nữ, nói: "Tôi biết, phiền bà đưa chúng tôi đến sảnh chính là được."
Người phụ nữ gật đầu. Sau đó, có thêm hai phù thủy nữa bước ra từ trong bóng tối. Họ không nói gì với nhóm Harry, chỉ trực tiếp bắt lấy họ và sử dụng phép Độn Thổ. Trong nháy mắt, cả nhóm đã xuất hiện tại sảnh chính của Bộ Pháp Thuật.
Sau khi thả họ xuống, những phù thủy này lập tức biến mất.
"Họ không phải người Anh, đúng không?"
Khi đáp đất, Hermione hỏi Esther: "Người phụ nữ vừa rồi nói chuyện có giọng Pháp."
Thực ra Esther cũng không rõ những người đó là người nước nào, vì tất cả đều do ông nội cô sắp xếp.
"Có lẽ vậy."
Vừa trả lời câu hỏi, ánh mắt Esther vừa quét qua sảnh chính của Bộ Pháp Thuật.
Ở trung tâm sảnh chính là một đài phun nước bằng vàng, trên đó có những bức tượng. Các dòng nước phun ra từ đỉnh đũa phép của phù thủy, đầu mũi tên của nhân mã, đỉnh mũ của yêu tinh và đôi tai của gia tinh, tất cả đều rơi xuống hồ nước gần đó.
"Tại sao lại không có ai?" Harry thì thầm: "Lẽ ra ở đây phải có nhân viên an ninh mới đúng."
"Kệ đi." Ron thản nhiên nói: "Không có càng tốt. Chúng ta mau đến Sở Bí mật thôi."
Cả nhóm nhanh chóng băng qua sảnh chính, dưới sự dẫn dắt của Harry, họ đi vào thang máy để xuống tầng dưới.
Mặc dù hành động của họ không hề kín đáo, nhưng không một ai từ Bộ Pháp Thuật xuất hiện để kiểm tra. Cứ như vậy, họ thuận lợi tiến đến tầng nơi Sở Bí mật tọa lạc.
Rõ ràng đây là một cái bẫy. Một người trưởng thành chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường. Nhưng tiếc thay, đây là một nhóm trẻ con chưa trải đời, hoàn toàn không hiểu được những âm mưu ẩn giấu bên trong.
Esther vừa nghĩ vừa siết chặt cây đũa phép trong tay.