Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 274: Sở Bí mật (Phần 4)



Editor: Moonliz

Khi bước ra từ thang máy, trước mặt họ là một cánh cửa lớn màu đen.

Harry quay lại nhìn mọi người, nói: "Tớ nghĩ chúng ta nên để vài người ở lại đây canh gác."

Anh vẫn không muốn tất cả cùng đi vào, nhưng ý kiến này nhanh chóng bị mọi người phản đối. Harry bất đắc dĩ, đành dẫn tất cả cùng vào.

Khi đẩy cánh cửa ra, họ nhìn thấy một căn phòng tròn lớn, toàn bộ đều mang màu đen. Xung quanh là những cánh cửa đen gắn vào tường, trong khi chỉ có vài ánh nến xanh mờ nhạt le lói, tạo nên một bầu không khí áp lực khiến ai cũng cảm thấy căng thẳng.

Neville định đóng cánh cửa họ vừa đi vào lại, nhưng Esther ngăn anh ấy lại: "Đừng tự chặn đường lui của mình."

Vừa nói, cô vừa đẩy tất cả các cánh cửa ra.

Giọng cô vang lên rõ ràng trong sự im lặng, từng từ lọt thẳng vào tai mọi người, khiến Ron bất giác nuốt nước bọt. Không hiểu sao, câu nói đó của Esther càng làm anh ấy thêm lo lắng.

Những người khác cũng cảm thấy như vậy, ai nấy đều siết chặt đũa phép, đồng loạt nhìn về phía Harry.

Harry mở miệng định nói điều gì đó thì bất ngờ thay, cánh cửa phía sau họ đột ngột đóng lại. Bức tường xung quanh bắt đầu xoay tròn, tất cả các cánh cửa cũng đổi vị trí.

"Xong rồi, chúng ta không tìm được cửa lúc nãy nữa." Neville lo lắng nói.

"Điều đó không quan trọng." Harry đáp, mắt chăm chú nhìn các cánh cửa, cố tìm ra sự khác biệt. "Tớ nhớ trong giấc mơ, sau khi vào căn phòng tròn này, tớ đã bước qua một trong các cánh cửa. Nhưng tớ không nhớ chính xác là cửa nào. Chúng ta cần thử vài lần."

Esther chỉ vào cánh cửa thứ ba bên phải: "Cánh cửa này là nơi chúng ta vừa vào. Lúc nãy em đã để lại một dấu hiệu trên tay nắm cửa, nhìn kỹ sẽ thấy có một vết khắc nhỏ."

Ginny chạy lại kiểm tra, rồi quay sang gật đầu với mọi người: "Đúng thật."

Neville há hốc mồm kinh ngạc: "Làm thế nào mà em để lại dấu được thế? Dùng móng tay à?"

Esther cười: "Tất nhiên là bằng phép thuật rồi, chỉ cần một câu thần chú không lời thôi."

Neville càng ngạc nhiên hơn. Trong khi anh ấy còn loay hoay phát âm các thần chú cơ bản, Esther đã có thể sử dụng bùa chú không lời. Sự khác biệt này khiến anh ấy cảm thấy tự ti.

Dù sao đi nữa, việc biết cửa ra ở đâu cũng khiến cả nhóm nhẹ nhõm hơn.

Harry nhanh chóng bước tới, dừng trước một trong các cánh cửa, làm động tác phòng thủ rồi đẩy cánh cửa ra.

May mắn thay, không có cuộc tấn công nào xảy ra. Họ thuận lợi tiến vào căn phòng phía sau.

Căn phòng này sáng hơn căn phòng trước, nhưng Esther ngay lập tức thể hiện vẻ ghê tởm và khó chịu. Cô đứng yên ở cửa, không muốn bước thêm bước nào, bởi bên trong là những chất lỏng trong suốt chứa các bộ não đã bị giải phẫu, đang trôi lơ lửng.

Căn phòng mang đến cảm giác khó chịu, khiến họ quyết định nhanh chóng quay lại.

Hermione cẩn thận để lại một dấu hiệu rõ ràng trên cánh cửa trước khi rời đi, đảm bảo rằng họ sẽ không quay lại nhầm lần nữa.

Sau đó, họ tiếp tục vào các căn phòng khác, nhưng căn phòng họ cần vẫn chưa xuất hiện.

Đến cánh cửa thứ tư, Harry đột nhiên reo lên đầy phấn khích: "Chính là đây! Tớ chắc chắn!"

Căn phòng đầy những chiếc đồng hồ treo trên tường, tất cả đều đang hoạt động. Tiếng tích tắc nhỏ nhưng dày đặc vang lên, tạo ra một không khí vừa tinh tế vừa hỗn loạn.

Harry dẫn họ vòng qua phía sau, đẩy một cánh cửa khác ra. Trước mắt họ là một căn phòng chất đầy những kệ cao. Trên mỗi kệ là vô số những quả cầu thủy tinh lấp lánh.

"Chúng ta tìm thấy rồi!" Harry tim đập thình thịch, quay lại thông báo với mọi người.

Ngay lập tức, ai nấy đều siết chặt đũa phép, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị hơn.

"Tớ nhớ cậu từng nói... cái thứ mà Voldemort muốn nằm ở hàng thứ 97, đúng không?" Hermione hỏi Harry. "Tớ nghĩ chúng ta nên đi về bên phải. Đây là hàng 53, kia là hàng 54... Đúng rồi, phải đi hướng đó!"

Họ di chuyển về bên phải, đi đến hàng thứ 97. Nhưng ở đó, ngoài những quả cầu thủy tinh, không có gì khác, và đặc biệt không có chú Sirius.

"Làm sao có thể?" Harry không tin nổi: "Rõ ràng tớ đã thấy! Chú Sirius ở ngay đây mà!"

"Harry!" Ron kéo tay anh, chỉ về phía giá đỡ bên cạnh: "Hình như có tên cậu ở đây!"

Harry bối rối ngước nhìn, các thành viên khác cũng xúm lại quan sát.

Esther nhận ra trên quả cầu thủy tinh đó có khắc tên của Harry và Voldemort, kèm theo một ngày tháng — rõ ràng là ngày lời tiên tri được thực hiện.

"Đây chính là quả cầu chứa lời tiên tri về Voldemort." Esther nhận định.

"Tớ nghĩ cậu không nên chạm vào nó, Harry." Bỗng Hermione nghiêm túc ngăn anh lại khi thấy Harry định vươn tay.

"Tại sao? Trên đó có tên tớ mà."

Harry không hiểu, lúc này cảm xúc của anh rất hỗn loạn, nên không nghe theo lời khuyên của Hermione mà đưa tay lấy quả cầu xuống.

Mọi người đồng loạt nín thở. Nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Harry vuốt nhẹ quả cầu trong tay, chuẩn bị nói gì đó thì Esther đột nhiên quay người, giơ cao đũa phép, trông cực kỳ cảnh giác.

"Rất tốt, giờ thì đưa quả cầu cho tôi."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, và ngay sau đó, những bóng hình áo choàng đen xuất hiện, bao vây cả nhóm. Dẫn đầu là một người đàn ông tóc vàng nhạt rực rỡ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía họ.

Harry lập tức trở nên căng thẳng, còn các thành viên khác đều lộ vẻ hoảng loạn.

Thấy đám Tử Thần Thực Tử chưa lập tức tấn công, Esther từ từ hạ đũa phép xuống nhưng vẫn giữ cảnh giác, đôi mắt quét quanh để đề phòng có kẻ nào mất kiên nhẫn mà ra tay trước.

"Chú Sirius đâu?" Harry hỏi lớn: "Chú ấy đang ở đâu? Mấy người đã bắt chú ấy!"

Một tràng cười nhạo vang lên xung quanh. Một người phụ nữ cất tiếng: "Quả nhiên Chúa tể Hắc ám rất cao tay. Nhìn xem, thậm chí nó còn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra!"

Esther liếc nhìn người phụ nữ đó, dễ dàng nhận ra đó là Bellatrix Lestrange, kẻ đã tự tay giết chết chú Sirius.

"Harry, anh vẫn chưa nhận ra sao?" Esther lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy bình tĩnh: "Đây là một cái bẫy. Họ cố ý dụ anh đến đây để buộc anh lấy quả cầu tiên tri này. Có thể chú Sirius chưa bao giờ bị bắt, tất cả chỉ là một màn lừa đảo."

Mặt Harry lập tức tái nhợt.

Nếu chú Sirius thực sự không ở đây, điều đó có nghĩa là anh đã dẫn bạn bè vào Bộ Pháp Thuật một cách vô ích, thậm chí đẩy họ vào nguy hiểm.

"Đúng vậy," Lucius Malfoy lạnh lùng nói, liếc nhìn Esther với vẻ phức tạp. Thành thật mà nói, cô gái này khiến ông ta đau đầu.

Chuyện Draco và Esther bí mật qua lại không thể qua mắt được gia đình Malfoy. Nếu Voldemort chưa trở lại, Lucius sẽ không bận tâm, thậm chí còn ủng hộ mối quan hệ này vì nhà Mayne có giá trị lợi dụng. Nhưng giờ khi Voldemort đã hồi sinh, tình thế hoàn toàn khác.

Nhà Malfoy không thể dính líu tới một gia đình đứng về phía cụ Dumbledore.

Lucius cân nhắc khả năng giết Esther ngay tại đây, nhưng lại e ngại rằng nếu hành động quá tàn nhẫn, Draco sẽ nổi giận và gây rắc rối.