Editor: Moonliz
Sirius, Tonks, Moody, Lupin và một người đàn ông lạ mặt mà Esther không quen biết cùng xuất hiện. Chú Sirius là người đầu tiên bắn ra một câu thần chú về phía các Tử Thần Thực Tử. Lucius lúng túng né được đòn tấn công đầu tiên.
"Nếu tôi là ông thì tôi sẽ mau chóng chạy trốn, vì bị bắt thì sẽ bị tống vào nhà tù Azkaban đấy."
Esther nhìn Lucius, nhanh chóng thể hiện sự thiện ý qua giọng nói.
Lucius liếc cô một cái nhưng chưa kịp đáp lại thì đợt tấn công tiếp theo đã ập tới.
Tình hình hiện tại rất bất lợi cho các Tử Thần Thực Tử. Nhiệm vụ của Chúa tể Hắc ám chưa hoàn thành, bọn họ cũng không bắt được Harry để chuộc tội, thậm chí muốn thoát thân cũng khó khăn.
Esther nhìn Lucius đang dần rơi vào thế yếu, trong lòng nghĩ đến Draco.
Cô cắn răng hét lớn: "Để cháu giúp mọi người!" rồi lao vào trận chiến.
"Chúng tôi không cần cháu giúp! Đứng yên đó đi!" Chú Sirius hét lên, ngăn cản Esther tham gia.
Nhưng Esther đã nhiệt tình lao vào, thậm chí còn phối hợp với Tonks đánh ngất một Tử Thần Thực Tử. Tuy nhiên, trong lúc hỗ trợ, cô vô tình làm chú Sirius và một phù thuỷ khác bị thương, tạo cơ hội cho Lucius chạy thoát.
Khi tất cả Tử Thần Thực Tử tại hiện trường bị khuất phục, trận chiến kết thúc. Chú Sirius tiếc nuối chép miệng: "Thật đáng tiếc khi để Malfoy chạy mất." Sau đó, chú Sirius nhìn Esther với vẻ chế giễu: "Không lẽ cháu cố tình đấy à?"
Esther thở hổn hển, chưa kịp trả lời thì Harry chạy tới, ôm chầm lấy chú Sirius: "Chú Sirius!"
Anh vô cùng mừng rỡ vì chú Sirius không sao, đồng thời cảm thấy tự trách. Hiện giờ mọi chuyện đã rõ ràng: Esther nói đúng, tất cả là một cái bẫy. Chính anh đã đưa bạn bè vào tình thế nguy hiểm này. Nếu không có các phù thuỷ bảo vệ và thành viên Hội Phượng Hoàng đến kịp, anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Chú Sirius vỗ nhẹ vai anh an ủi: "Không sao, chú không sao."
Harry buông chú ấy ra, giọng vẫn còn run rẩy: "Chúng cháu tìm mãi mà không thấy chú... cháu..."
Sirius thở dài: "Xin lỗi, là lỗi của chú. Chú bị Kreacher lừa ——"
Nói đến đây, giọng chú ấy trở nên căm phẫn.
Sau khi đánh bại các Tử Thần Thực Tử, nhóm phù thuỷ lạ mặt, Moody và Tonks đã rời đi, hướng đến nơi có nhiều Tử Thần Thực Tử hơn.
Lupin cúi xuống băng bó vết thương cho Ron. Dường như cảm thấy không khí có chút nặng nề, ông ấy nói như nửa đùa nửa thật: "Mấy đứa trốn được từ Hogwarts đến tận đây cũng giỏi lắm. Chắc chắn Giáo sư McGonagall đã phát điên. Lần này về nhớ cẩn thận đấy."
Nhắc đến điều này, cả nhóm có hơi chột dạ cúi đầu.
Ron nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hôm nay đâu có tiết học đâu..."
"Không có tiết học cũng không được tự ý đi lung tung." Lupin vừa nói vừa hoàn thành việc băng bó cho Ron. Nhờ sự giúp đỡ của ông ấy, cuối cùng vết thương đã lành lại.
Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng hét đau đớn thê lương. Chú Sirius và Lupin vừa mới đùa giỡn, sắc mặt họ lập tức thay đổi, trở nên nghiêm trọng hơn.
"Là Kingsley!" Chú Sirius lập tức đứng dậy, vừa dặn nhóm người trẻ trốn kỹ, vừa chạy về phía trước cùng với Lupin.
Lúc này, Esther bất ngờ kéo áo Sirius: "Chú Sirius!"
Vì đứng gần chú ấy nên cô dễ dàng kéo áo.
"Có chuyện gì thế?" Trông chú Sirius rất vội vàng nhưng vẫn dừng lại nhìn Esther.
"Chân cháu..." Sắc mặt Esther bỗng trở nên tái nhợt. Cô vừa nói vừa cố gắng bước tới, nhưng dường như chân cô không thể nhấc lên. Cơ thể cô mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước.
Chú Sirius vội vàng đỡ lấy cô, cau mày hỏi: "Chân cháu bị làm sao?"
Những người khác cũng lo lắng vây quanh.
Esther run rẩy nói: "Chân cháu... cháu không cảm nhận được chân mình nữa..."
"Có phải vừa rồi em đã trúng phải lời nguyền Hắc ám nào rồi không, hay chạm vào vật nào đó đã bị nguyền rủa?" Hermione lập tức lo lắng suy đoán mọi khả năng.
Chú Sirius liên tục niệm nhiều bùa chú để kiểm tra, nhưng không phát hiện dấu vết của bất kỳ lời nguyền nào trên chân cô, cũng không giúp cô đứng dậy được. Chú ấy cau mày sâu hơn.
Esther bấu chặt lấy áo chú ấy và bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói: "Xin lỗi... cháu không muốn khóc... nhưng không kiểm soát được... cháu cũng không biết mình bị làm sao..."
"Đừng lo lắng." Ginny vội vàng an ủi cô: "Chúng ta sẽ tìm ra cách."
Sirius vừa lo lắng về trận chiến phía trước, vừa bị Esther bấu chặt không buông, không thể bỏ mặc cô, đành tiếp tục thử các bùa chú khác để tìm nguyên nhân.
"Không thấy dấu hiệu của bất kỳ lời nguyền nào..." Chú ấy bối rối nói: "Chẳng lẽ là một lời nguyền? Lúc nãy mấy đứa có chạm vào thứ gì bất thường không?"
"Thứ bất thường? Chúng cháu đã thấy vô số thứ bất thường." Harry vừa nói vừa đột ngột ôm đầu, vết sẹo đau nhói dữ dội. Anh cuộn người xuống, khiến mọi người sợ hãi.
"Harry!" Chú Sirius lo lắng nhìn anh, sự hoảng hốt hiện rõ trên gương mặt.
Sao hết người này đến người khác đều gặp chuyện? Chú ấy không giỏi chữa lành hay an ủi trẻ con. Đáng lẽ vừa rồi chú ấy nên để Remus ở lại!
Ngay sau đó, tiếng hót của một con phượng hoàng vang lên. Cụ Dumbledore xuất hiện ở gần đó.
"Cụ Dumbledore!"
Mọi người đồng loạt nhìn qua, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Có cụ Dumbledore ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cụ Dumbledore nhìn Esther vẫn đang thút thít, sau đó nhìn Harry, rồi nói với chú Sirius: "Đưa bọn trẻ rời khỏi đây."
Sirius không hài lòng: "Đấu với Tử Thần Thực Tử thì sao có thể thiếu tôi được?"
"Sự an toàn của bọn trẻ cũng quan trọng không kém." Cụ Dumbledore dứt khoát nói: "Thành viên Bộ Pháp Thuật sẽ đến ngay. Anh phải bảo vệ bọn trẻ."
Nói rồi cụ sải bước tiến về phía trước.
Chú Sirius có hơi khó chịu nhưng vẫn phải nghe lời cụ Dumbledore, huống chi tình trạng của Esther và Harry khiến chú ấy không yên tâm.
"Được rồi." Chú Sirius miễn cưỡng bế Esther lên, rồi hỏi: "Harry, cháu ổn không?"
Harry đã dần vượt qua cơn đau. Anh gật đầu rồi nói với mọi người: "Cháu... cháu thấy hắn ta đang đến! Voldemort đang đến! Ngay phía trước! Cụ Dumbledore và hắn ta sẽ giao đấu!"
"Đừng gọi tên hắn ta!" Hermione hét lên, cắt ngang lời Harry. Những người khác nghe tin cũng bắt đầu hoảng loạn.
Chú Sirius lập tức lấy lại vẻ nghiêm nghị, trấn an mọi người: "Có cụ Dumbledore ở đây rồi, đừng lo. Bây giờ theo chú, mau lên!"
Cả nhóm nhanh chóng chạy về phía sảnh chính, nơi họ đã vào trước đó, và bắt gặp các thành viên Bộ Pháp Thuật vừa đến.
Fudge dẫn đầu, mồ hôi nhễ nhại, cùng một nhóm các phù thuỷ. Thấy họ, ông ta dừng lại và hét lên: "Chuyện gì đang xảy ra?"
"Chuyện gì thì tự ông vào mà xem! Trong Sở Bí mật có một đám Tử Thần Thực Tử!" Chú Sirius đáp lại với vẻ khinh miệt.
Trong số các thành viên Bộ Pháp Thuật, David cũng có mặt. Ông nhìn thấy chú Sirius đang bế Esther ngay lập tức. Sắc mặt ông thay đổi, vội vàng chen qua cả Fudge để chạy đến.
"Ess? Con sao thế?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả cơ thể Esther cứng đờ.
Thôi xong.
________
Editor: Xong phần chương về Sở Bí mật ròi nhé. Quý lắm mới đăng hết đó nhe, nhớ cmt, vote cho sốp có động lực hơn nhóooo 🫶🏻🫶🏻👏🏻👏🏻💗💗🔥🔥