Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 278: Trở Về



Editor: Moonliz

Những trò vặt của Esther có thể qua mắt được nhiều người, nhưng chắc chắn không qua nổi David.

Chẳng phải đã tan làm rồi sao? Sao cha cô lại xuất hiện ở đây?

Đây có phải là người cha luôn rời khỏi văn phòng ngay khi hết giờ, tuyệt đối không nán lại thêm một giây nào không?

Esther không còn cách nào khác, đành tiếp tục giả vờ.

Sirius và nhóm bạn lần lượt kể tình trạng của Esther.

"Tôi thật sự không tìm ra nguyên nhân, nhưng chắc anh giỏi hơn tôi về mấy chuyện này. Kiểm tra cho con gái anh đi." Chú Sirius giao Esther cho David.

Nghe mọi người miêu tả, David đã hiểu bảy phần. Nhìn biểu cảm của Esther, ông đã chắc chắn đến mười phần.

David thầm hừ lạnh trong lòng, nhưng không vạch trần con gái trước mặt mọi người. Ông làm ra vẻ kiểm tra cẩn thận rồi nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là một bùa chú nhỏ thôi. Nửa tiếng nữa là có thể cử động lại được."

Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Cả Esther cũng vậy.

Cô nhìn David với đôi mắt đẫm lệ, nhỏ giọng gọi: "Cha ơi......."

David thở dài, cơn giận trong lòng không biết trút vào đâu. Ông chỉ đưa tay búng mạnh vào trán cô: "Con đó! Chỉ giỏi gây chuyện! Sở Bí mật không phải là nơi mà con có thể tùy tiện vào! Con có biết nó nguy hiểm thế nào không?"

Esther ôm đầu, không dám đáp lại.

Harry bước lên, vẻ mặt vô cùng áy náy, giải thích với David: "Cháu xin lỗi, là lỗi của cháu. Cháu đã đưa mọi người vào Sở Bí mật."

Chú Sirius an ủi: "Đây không phải lỗi của cháu, là kẻ đó quá xảo quyệt. Cháu và mọi người đã rất dũng cảm rồi."

"Thật ra, lỗi lớn nhất là ở anh." David lạnh lùng nhìn chú Sirius: "Nếu không phải vì anh, bọn trẻ đã không chạy đến đây."

"Không phải do chú Sirius cố ý..." Harry yếu ớt biện hộ: "Thật sự là tại cháu."

David hừ một tiếng, không đôi co với Harry, nhưng rõ ràng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chú Sirius. Tuy nhiên, tình hình trước mắt còn khẩn cấp, ông không có thời gian tranh cãi. Chờ khi mọi chuyện xong xuôi, ông sẽ tính sổ sau.

Fudge dẫn các thành viên Bộ Pháp Thuật vội vã đi về hướng trận chiến.

Có David ở đây, chú Sirius muốn tranh thủ đi giúp đỡ.

David ngăn anh lại: "Đừng chạy lung tung. Đưa bọn trẻ ra ngoài cùng với tôi đi. Nếu trên đường xảy ra chuyện gì, một mình tôi không thể lo nổi cho tất cả."

"Chúng cháu không cần bảo vệ đâu. Lúc nãy chúng cháu đã đấu với nhiều Tử Thần Thực Tử và thoát ra thành công!" Neville tự hào nói.

David liếc anh ấy một cái, ánh mắt đó dập tắt sự tự tin vừa được nhen nhóm ngay lập tức. Neville vô thức lùi lại.

"Cháu nghĩ đó là điều đáng tự hào sao?" David hỏi lại: "Các cháu có nghĩ đến hậu quả khi hành động liều lĩnh thế này không? Nếu không có ai đến cứu, các cháu sẽ ra sao?"

Mọi người im lặng, không ai dám nói thêm.

Harry cúi đầu, không còn tí tinh thần nào.

Hiếm khi Sirius đồng tình với David, nghiêm túc nói: "Anh ấy nói đúng. Quả thật các cháu khá liều lĩnh. Bất kể chuyện gì xảy ra, đã có chúng tôi, các cháu không nên tự mình lao vào nguy hiểm."

"Cháu xin lỗi." Harry lại cúi đầu nhận lỗi một lần nữa.

Cảm giác phấn khích vì vừa thoát chết dần tan biến, mọi người bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

"Thôi được rồi, ra ngoài trước đã." David thấy vẻ mặt của mọi người, lại thở dài, không nói thêm gì nữa.

Khi họ rời khỏi Bộ Pháp Thuật, Esther tính toán thời gian, đoán rằng đã đủ. Cô vỗ nhẹ vào tay cha mình, ra hiệu để ông đặt cô xuống.

David lập tức buông tay. Esther đứng xuống đất, vui mừng reo lên: "Thật sự cử động được rồi!"

David khẽ nhếch môi, không nói gì.

Trời đã tối muộn.

Con đường vắng vẻ, ngoài ánh đèn nhấp nháy từ quán rượu không xa, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu xuống.

"Trở về Quảng trường Grimmauld số 12 hay Hogwarts?"

David nhìn về phía Sirius, chờ ý kiến từ chú ấy.

David không phải là thành viên chính thức của Hội Phượng Hoàng nên không rõ họ đang muốn làm gì.

"Trở về Hogwarts đi." Chú Sirius mệt mỏi xoa trán: "Chắc giáo sư McGonagall sắp phát điên rồi."

David không có ý kiến, nhưng Harry thì lên tiếng: "Những người khác vẫn chưa quay lại mà!"

"Đó không phải chuyện các cháu cần lo." David nói: "Nhiệm vụ của các cháu bây giờ là quay lại Hogwarts, học hành tử tế, và chịu phạt vì tự ý rời khỏi trường."

Khi nói, ông cố ý liếc sang Esther với ánh mắt như muốn nói: "Nếu lần này con thi không tốt, con sẽ biết tay cha."

Esther không dám lên tiếng. Thực tế, tình hình bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với nguyên tác, ít nhất mọi chuyện không xảy ra ngay giữa kỳ thi.

Họ sử dụng phép Độn Thổ đến làng Hogsmeade, rồi đi qua lối đi bí mật để trở lại Hogwarts.

Quả nhiên, Giáo sư McGonagall đã đứng đợi họ từ lâu.

"Sao các trò dám làm vậy chứ?" Giáo sư McGonagall tức giận nhìn cả nhóm: "Tôi đã bảo các trò ở yên đợi rồi cơ mà! Các trò thật sự quá to gan!"

Cả nhóm không dám nói gì, chỉ đứng im chịu trận, mặc cho bà ấy khiển trách.

"Vì chuyện này, tôi buộc phải trừ mỗi trò 30 điểm."

Chú Sirius hít một hơi lạnh.

Bảy người, năm người trong số đó là học sinh Gryffindor, vậy là nhà Gryffindor bị trừ mất 150 điểm.

Mặc dù bị trừ điểm, Esther vẫn rất vui. Ít nhất chú Sirius vẫn giữ được mạng sống.

David đứng một bên lạnh lùng nhìn Esther bị mắng, không có ý định can thiệp.

Theo ông, Giáo sư McGonagall vẫn còn quá nhân từ. Hình phạt như vậy chưa đủ nghiêm khắc; đáng lẽ phải cấm túc lâu hơn để bọn trẻ nhớ đời.

Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.

Không lâu sau, chú Sirius nhận được tin cụ Dumbledore đã trở về.

Thấy tình hình đã ổn thỏa, David nhanh chóng rời đi.

Chú Sirius và Giáo sư McGonagall dẫn Harry đi gặp cụ Dumbledore, trong khi những người khác trở về nghỉ ngơi.

Bước ra khỏi văn phòng của Giáo sư McGonagall, Hermione vẫn lo lắng hỏi: "Cụ Dumbledore gọi Harry riêng làm gì thế?"

"Chắc chắn sẽ không đáng sợ hơn việc đối đầu với Tử Thần Thực Tử." Ron an ủi.

Vết thương trên tay anh ấy đã hoàn toàn lành lặn, tinh thần cũng phấn chấn hơn: "Hôm nay đúng là một ngày đầy kịch tính!"

"Đúng thế, nhà Gryffindor bị trừ mất 150 điểm, không kịch tính sao được?" Hermione bực bội đáp.

Ginny nhìn anh trai ngốc nghếch của mình, hơi lắc đầu.

Mọi người vừa đi vừa bàn luận về những chuyện vừa xảy ra, sau đó nhanh chóng tản ra, ai về phòng sinh hoạt chung của nhà nấy để nghỉ ngơi.

Trong lúc xung quanh không còn ai, Esther lấy chiếc gương ra và khẽ gọi tên Draco.

Hình ảnh của Draco gần như hiện lên trong gương ngay lập tức.

"Bây giờ em đang ở đâu? Có bị thương không?"

Draco hỏi, giọng đầy lo lắng.

Esther lắc đầu, nở một nụ cười rạng rỡ: "Draco, em về rồi."