Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 297: Vòng cổ đá Opal



Editor: Moonliz

Esther không ở bên Draco quá lâu rồi rời khỏi nơi đó.

Khi cô bước ra, Katie và bạn của cô ấy đã không còn trong tiệm.

"Esther, cậu đi đâu mà lâu vậy?"Donna từ xa vẫy tay với cô.

Esther giữ nét mặt bình thản, trở lại chỗ ngồi: "Xin lỗi vì đã để các cậu đợi lâu. Lát nữa, các cậu còn muốn đi mua bút lông không?"

"Tớ muốn mua!" Fiona giơ tay: "Tớ rất thích sưu tầm các loại sổ tay và bút lông!"

Họ nhanh chóng uống hết ly bia bơ còn lại, rồi cùng nhau rời khỏi quán.

Sau khi họ rời đi, Draco mới bước ra từ phòng riêng.

"Tớ cứ tưởng cậu đã chia tay rồi, giờ xem ra quan hệ của hai người vẫn rất tốt. Đến mức này mà vẫn không chia tay."

Zabini đi đến bên Draco, với vẻ mặt chế giễu, nói: "Có muốn uống một ly không? Tớ mời."

Draco nhíu mày, cẩn thận quan sát xung quanh để chắc chắn không ai nghe lén cuộc trò chuyện, rồi hạ giọng nói với Zabini: "Cậu đừng xen vào chuyện của người khác!"

Zabini cười lạnh một tiếng: "Xen vào chuyện của người khác? Tớ chỉ thấy tò mò thôi. Hơn nữa, là bạn bè, tớ phải cho cậu một lời khuyên. Đừng nói là cậu bị sự chú ý của Chúa tể Hắc ám làm cho mờ mắt rồi nhé? Nghĩ kỹ mà xem, Draco, Chúa tể Hắc ám không phải người đáng để trung thành. Là tay sai của hắn ta, cậu chẳng được lợi lộc gì, thậm chí còn phải đánh đổi tính mạng và cả gia sản."

Draco càng nhíu chặt mày: "Cậu không muốn sống nữa à? Nếu để người khác nghe thấy những lời này, cậu còn sống nổi không?"

"Tớ chẳng sợ bọn Tử Thần Thực Tử." Ánh mắt của Zabini lóe lên vẻ ghê tởm: "Đây là lời khuyên tớ dành cho cậu với tư cách bạn bè. Nghe hay không tùy cậu. Nhưng nghĩ đến gia đình Nott đi, nhà cậu ta rơi vào tình cảnh này hoàn toàn là do Chúa tể Hắc ám gây ra."

Zabini là người ủng hộ thuần huyết, thậm chí còn cuồng tín hơn Draco. Nhưng không như những kẻ thuần huyết khác, anh ta không trung thành với Voldemort. So với họ, Zabini lạnh lùng và lý trí hơn, vì vậy anh ta không bị sức mạnh của Voldemort áp đảo, mà nhìn nhận mọi việc một cách bình tĩnh hơn.

Draco mím môi chặt: "Tớ cũng hy vọng đây là lần cuối cùng cậu nói những lời này với người khác."

Thực ra, Draco đã nhận thức được sự tàn nhẫn và vô tình của Chúa tể Hắc ám. Có lẽ trước đây cậu từng đắc ý vì được giao nhiệm vụ, nhưng khi chứng kiến Esther suýt chết vài lần đã khiến cậu nhận ra sự yếu đuối trong nội tâm mình và nỗi sợ hãi trước cái chết. Giờ đây, đối mặt với Chúa tể Hắc ám, cậu chỉ có sự sợ hãi, không hề có tí tôn sùng nào.

Nhưng những suy nghĩ này không thể nói ra. Dù Zabini là bạn của hắn, dù anh ta nói những lời đó là vì muốn tốt cho hắn, Draco vẫn phải cẩn thận hơn. Nhỡ đâu anh ta cố tình gài bẫy thì sao?

Cố tình nói những lời đó để lừa hắn mắc bẫy thì sao?

Vì vậy, hắn chọn cách im lặng, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là Zabini đã đoán được mối quan hệ giữa hắn và Esther. Liệu anh ta có dùng điều này để uy hiếp, làm hại Esther không?

Nhưng mặt khác, vì hai người lớn lên cùng nhau, Draco hiểu rõ tính cách của Zabini. Hắn biết anh ta không thích Chúa tể Hắc ám, nên khả năng cao những lời anh ta nói là thật.

Nếu là thật...

Draco đi được nửa đường, quay đầu lại nhìn Zabini thật sâu, rồi nuốt xuống lời cảm ơn định nói xuống.

Zabini nhìn bóng lưng Draco rời đi, khẽ cười lạnh, với vẻ châm biếm.

"Zabini! Cậu còn muốn uống nữa không?"

Một học sinh nhà Slytherin phát hiện anh ta đứng đó một mình, bèn nhiệt tình chào hỏi.

Zabini lạnh lùng lắc đầu: "Không, tớ phải đến tiệm Viết lông ngỗng Scrivenshaft."

Mua vài cuốn sổ tay và bút lông cho một người thích cô độc không đến đây.

"Cậu đi mua đồ văn phòng phẩm à?" Pansy nghe thấy từ xa, bước sang từ bàn của cô ta: "Chúng tớ cũng định đi. Daphne muốn mua vài thứ cho em gái. Trời lạnh quá, sức khỏe của em gái cậu ấy không tốt nên không đến làng Hogsmeade được."

Zabini không thích đi chung với nhóm nữ sinh này, họ quá ồn ào và kém thông minh. Nhưng chưa kịp từ chối, Pansy đã kéo tay áo anh ta, như thể mọi thứ là lẽ đương nhiên, lôi anh ta ra ngoài.

"Nhanh lên nào, tuyết rơi lớn quá, chẳng có gì để dạo. Mua xong chúng ta về luôn. Không biết Draco đi đâu, cả ngày chẳng thấy bóng dáng. Cậu không nghĩ dạo này cậu ấy càng ngày càng cô lập hơn sao? Gần như giống Nott rồi đấy."

...

Esther và các bạn cùng phòng mua sắm xong chuẩn bị về trường. Thời tiết tuyết và gió lớn thực sự quá lạnh, họ bắt đầu nhớ phòng sinh hoạt chung ấm áp của nhà Hufflepuff.

Trên đường về, một tiếng hét sắc nhọn vang lên, xé toạc bầu không khí và truyền rõ ràng vào tai họ.

"Các cậu nhìn kìa! Đó là ai thế?"

Với đôi mắt tinh tường, Cassie phát hiện một bóng người lơ lửng trên không không xa, xung quanh là vài người hoảng loạn. Tiếng hét phát ra từ đó.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta qua xem thử?"

Donna vừa nói vừa kéo Anne bên cạnh chạy về phía đó, những người khác cũng vội vàng đuổi theo.

Khi họ đến nơi, Ron, Hermione, và một nữ sinh Gryffindor không quen lắm đang cố giữ chặt một cô gái. Không ngoài dự đoán, đó chính là Katie, người Esther vừa gặp trước đó.

Katie vẫn đang quằn quại trong đau đớn dưới đất, như thể gặp phải điều kinh hoàng nhất trong đời.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Cassie hoảng hốt chạy tới giúp giữ Katie. Donna, với đôi mắt tinh tường, phát hiện một sợi dây chuyền đá Opal rơi trên đất, tò mò nhặt lên: "Đây là gì?"

Esther lập tức hoảng sợ, hét lên: "Đừng chạm vào!"

Donna giật mình, rụt tay lại theo phản xạ, không dám động vào.

"Sao thế?" Cô ấy bối rối nhìn Esther: "Sợi dây chuyền này có vấn đề à?"

Trong lúc đó, Harry dẫn bác Hagrid chạy tới.

"Tránh ra nào!" Bác Hagrid hét lớn với đám đông.

Mọi người lập tức dạt ra. Bác Hagrid bế Katie vẫn đang la hét, rồi nhanh chóng chạy về trường.

Harry bắt đầu hỏi nữ sinh Gryffindor đi cùng Katie về chuyện đã xảy ra. Cô gái vừa khóc vừa kể: Sau khi Katie đi vệ sinh trong quán Ba Cây Chổi, cô ấy trở ra với một hộp quà trên tay và cứ nói rằng phải tặng cho ai đó ở Hogwarts. Thấy bất thường, cô bạn đã cố giành lấy hộp quà, nhưng vô tình làm hỏng nó. Katie chạm vào sợi dây chuyền và mọi chuyện khủng khiếp đã xảy ra.

Donna nghe xong, vỗ ngực thở phào: "May mà Esther ngăn em chạm vào sợi dây chuyền. Không thì chắc em cũng bay lên trời rồi."

"Anh đã thấy sợi dây chuyền này ở tiệm Borgin & Burkes." Harry nói một cách chắc chắn.

Vừa nói, anh vừa tháo khăn quàng của mình, bọc kỹ sợi dây chuyền lại: "Anh nghĩ chúng ta cần giao thứ này cho bà Pomfrey."

Fiona tò mò nhìn Harry, không kìm được hỏi: "Vậy anh từng đến tiệm Borgin & Burkes rồi à? Chỗ đó ở hẻm Knockturn, rất nguy hiểm."

"Chuyện đó không quan trọng." Harry mất kiên nhẫn nói: "Giờ chúng ta cần nhanh chóng trở về trường!"

Vừa nói, anh vừa bước đi mà không ngoái đầu lại.

Hermione và Ron nhanh chóng đuổi theo.

"Dạo này Harry càng ngày càng nóng nảy hơn." Donna lẩm bẩm: "Trước đây anh ấy từng rất điềm tĩnh và kiên nhẫn mà."