Editor: Moonliz
Esther mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay trông rất cổ điển.
Dây vòng màu đen luồn qua một miếng trang trí hình bầu dục bằng bạc, được khắc những hoa văn tinh xảo cùng huy hiệu của gia tộc Malfoy. Có lẽ do đã lâu đời, chiếc vòng trông khá mờ nhạt và không mấy nổi bật.
"Anh đã lục tung cả nhà để tìm được nó đấy." Draco giơ tay lên, trên cổ tay hắn là một chiếc vòng tay y hệt: "Chắc đây là một món đồ pháp thuật từ rất lâu rồi. Không đẹp lắm nhưng rất hữu dụng. Vòng có một sức hút đặc biệt, trong một phạm vi nhất định có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương."
Esther cầm lên, tiện tay đeo vào. Khi cô nhẹ nhàng lắc chiếc vòng, một tia sáng trắng rất mảnh hiện lên, kết nối hai chiếc vòng tay lại với nhau.
"Cái này chắc là vòng đôi của tổ tiên nhà anh đúng không?" Esther vừa nói, vừa lắc thêm lần nữa, tia sáng biến mất.
Draco ngẩng cao đầu, cười nhẹ: "Đáng tiếc là không phải. Nhà anh có cả đống thứ này, chắc là trước đây dùng để liên lạc giữa các thành viên trong gia tộc. Nhưng vì đã lâu đời, nên nhiều cái bị hỏng rồi. Anh thử cả buổi cũng chỉ còn ba, bốn cái là còn dùng được."
"Nhà anh đúng là có nhiều thứ kỳ lạ thật đấy." Esther chăm chú nhìn chiếc vòng, nhận xét: "Nhưng cái này trông đơn giản quá, không hợp với phong cách xa hoa mọi khi của nhà anh chút nào."
"Lúc cần khiêm tốn thì cũng phải khiêm tốn chứ." Nói xong, hắn lại chìa tay ra trước mặt Esther: "Giờ thì đến lượt em đưa quà cho anh rồi."
"Được thôi."
Tâm trạng của Esther rất tốt, không muốn câu giờ thêm nữa. Cô lấy món quà đã chuẩn bị sẵn ra.
Đó cũng là một chiếc hộp nhỏ, thậm chí gói ghém không đẹp bằng món quà của Draco.
"Đừng nói với anh lại là đồ trang sức nữa nhé?"
Draco đoán: "Nói thật, so với trang sức, anh còn muốn em tặng thêm một cây chổi hơn."
Esther cố nén ý muốn đảo mắt, đáp: "Anh đã có cả đống chổi rồi còn gì, chẳng cần thêm cái nào nữa đâu. Hơn nữa, món quà này còn đắt hơn cả một cây chổi đấy."
"Thật sao?" Draco tò mò mở hộp ra. Bên trong chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa trông hết sức bình thường.
Không có kim cương, không có vàng bạc, chỉ là một chiếc chìa khóa không thể đơn giản hơn.
"Đây là gì?"
Hắn nghi ngờ nhìn Esther.
Esther nhướng mày, trả lời: "Anh còn nhớ mùa hè năm ngoái em đưa anh đến thế giới Muggle chơi, mua cho anh cả đống quần áo không?"
Draco gật nhẹ: "Nhớ chứ, nhưng sau đó anh chẳng mặc được cái nào cả."
Esther cười khẽ: "Lúc đó em có nhắc qua, ông nội đã tặng em một căn nhà. Bây giờ nhà đã được sửa xong, và đây là chìa khóa cửa."
Draco thật sự rất ngạc nhiên, vẻ mặt không giấu được sự bất ngờ: "Em tặng luôn căn nhà cho anh à? Nhà em giàu đến mức nào vậy?"
Esther liếc nhìn hắn: "Làm gì có chuyện đó? Em đâu có ngốc, mới chỉ yêu nhau mà đã tặng nhà. Em chỉ đưa anh chìa khóa, nghĩa là em cho phép anh sử dụng căn nhà đó cùng em thôi."
Nói xong, cô bổ sung thêm: "Nhưng bình thường em không ở căn nhà đó. Trong thời gian học ở trường, anh cũng đừng đến đó lung tung."
Esther nghĩ rằng, trang viên Malfoy đã bị Voldemort và các Tử Thần Thực Tử chiếm đóng. Hiện tại, việc học vẫn ổn, nhưng đến kỳ nghỉ hè, có lẽ Draco sẽ rất khó chịu khi phải ở lâu tại trang viên Malfoy. Vì vậy, cô muốn chuẩn bị cho hắn một nơi an toàn và tự do để có thể tránh đi khi cần.
Draco không biết ý định thực sự của Esther. Hoặc có lẽ hắn biết, nhưng hắn chọn cách giả vờ không hay.
"Esther, em không nên yêu anh nhiều như vậy." Hắn thở dài cảm thán: "Điều này làm anh cảm thấy bản thân thật quyến rũ."
Esther: .......
Cô đưa tay ra: "Vậy thì trả lại chìa khóa cho em, và cả những món quà trước đây em tặng anh nữa!"
"Đã là quà tặng thì không thể lấy lại." Tất nhiên lả Draco không trả, nhanh tay nhét chiếc chìa khóa vào túi: "Tặng anh rồi thì là của anh. Em hối hận cũng vô ích."
Esther lắc đầu bất lực: "Draco, anh thật trẻ con. Em không thể tin được anh sắp trưởng thành rồi. Nhìn anh không giống một người mười bảy tuổi mà giống như một đứa trẻ bảy tuổi."
"Em cũng chẳng trưởng thành hơn anh bao nhiêu." Draco không chịu thua: "Đã vậy còn nhỏ nhen và hay thay đổi."
Esther lập tức trừng mắt: "Draco!"
"Ồ, lại còn nóng tính nữa." Hắn không sợ chết mà tiếp tục châm chọc.
Esther tức đến mức xắn tay áo định đánh hắn. Trước đó, cô còn nghĩ rằng Draco có một ưu điểm đáng khen. So với nhiều người do dự trong tình cảm, Draco thẳng thắn đến mức khác biệt.
Chính vì dám nói và dám thể hiện, hai người họ mới có thể bỏ qua những hiểu lầm không cần thiết và nhanh chóng đến được với nhau.
"Được rồi, được rồi, anh sai rồi."
Thấy cô tức giận, Draco lập tức giơ tay xin lỗi: "Xin lỗi, là anh nói lung tung. Thật ra là anh mới nhỏ nhen, anh hay thay đổi, anh nóng tính."
Thái độ nhận lỗi quá trơn tru của hắn khiến Esther nghẹn họng, không thể trút giận được.
Cô hít một hơi sâu, rồi chậm rãi nói: "Không sao. Dù sao thì Harry cũng từng đến căn nhà đó trước anh rồi."
Nụ cười thoải mái trên mặt Draco lập tức biến mất: "Em nói gì? Em từng mời Potter đến căn nhà đó? Lúc nào? Trong kỳ nghỉ này hay từ kỳ nghỉ hè trước?"
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, cuối cùng Esther cũng cảm thấy hả hê.
Thấy chưa, ai mới là người nhỏ nhen đây? Bây giờ đã quá rõ ràng rồi.
"Cuối học kỳ trước." Esther bình thản nhìn hắn, cố ý ngừng lại một chút, chờ đợi phản ứng của hắn rồi mới nói tiếp: "Em đưa Harry, Hermione, Ron, Luna, Neville, và Ginny đến đó bằng Khóa Cảng từ trường."
Draco nhận ra Esther cố tình trêu chọc mình ngay lập tức. Hắn vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thấy bực bội. Cô đã dùng chiêu này vô số lần, và lần nào hắn cũng mắc bẫy. Thật là phiền phức.
"Thấy chưa, anh chỉ nói một câu mà em đã lập tức phản công. Không phải nhỏ nhen thì là gì?"
"Cả hai đều thế thôi." Esther cười tươi: "Nếu không, làm sao chúng ta có thể lén lút yêu nhau lâu đến vậy?"
Câu nói này lập tức xoa dịu mọi cảm xúc trong lòng Draco. Hắn không nhịn được cười, kiêu hãnh nói: "Cũng đúng."
Chúng ta là hai đường thẳng song song không có giao điểm. Hắn trôi trên bầu trời, cô lao xuống biển cả. Nhưng vì anh thích em, và em cũng thích anh. Nên chúng ta cố gắng chạy về phía nhau, nắm lấy mọi cơ hội. Trước khi đến ngã rẽ cuối cùng, chúng ta đã kịp gặp nhau.
"Esther."
"Sao vậy?"
Draco bất ngờ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Hơi thở gấp gáp, nhưng đầy dịu dàng.
Cảm ơn vì em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
Cảm ơn vì em không từ bỏ anh.
[Anh yêu em.]