Editor: Moonliz
Chẳng trách Esther lại thấy ngạc nhiên, chủ yếu vì bình thường Susan không hề để lộ chút biểu hiện nào cho thấy thích Ernie. Bỗng nhiên lại nói thế này khiến cô còn nghi ngờ là Ernie đang hiểu lầm.
Hai người họ đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi. Nếu thực sự có tình cảm, chẳng phải đáng lẽ đã đến với nhau từ lâu rồi sao?
Ồ, cũng không hẳn, nghĩ đến trường hợp của Hermione và Ron thì đúng là tình cảm thật khó đoán.
"Nhỏ tiếng thôi!" Ernie kéo Esther vào góc khuất nhất, ra hiệu cô đừng nói lớn: "Đừng để mấy kẻ thích buôn chuyện kia nghe thấy. Gần đây tình trạng của Susan không tốt, em biết đấy, nếu có lời ra tiếng vào sẽ không hay cho cô ấy."
Esther suy nghĩ rất nhanh. Sau sự bất ngờ ban đầu, cô lập tức nắm được trọng điểm: "Vậy là Giáng sinh năm nay Susan cũng không về nhà à? Anh không về nhà cũng là để ở lại trường với chị ấy à?"
Ernie tỏ ra khó xử: "Cục trưởng Cục Thi hành Pháp luật Pháp thuật là dì của Susan. Năm ngoái, các Tử thần Thực tử vượt ngục, một số Tử thần Thực tử đã trả thù bằng cách giết chú, dì và vài anh chị em họ của cô ấy. Người lớn trong nhà đều bận rộn tự lo cho việc, nên Giáng sinh năm nay không cho cô ấy về. So với bên ngoài, Hogwarts an toàn hơn nhiều. Vì biết được lý do này, anh sợ cô ấy ở lại trường một mình sẽ suy nghĩ linh tinh, buồn bã nên mới quyết định ở lại với cô ấy."
"Vậy anh có thích chị ấy không?" Esther hỏi.
Cô hỏi thế nhưng trong lòng đã có câu trả lời.
Nếu thực sự là tình cảm từ hai phía, anh ấy sẽ không do dự như thế này.
Dù Ernie có thể ở lại vì tình bạn, nhưng tình bạn không phải tình yêu.
Anh ấy cũng có thể ở lại vì Hannah hay Justin cơ mà.
"Anh không chắc nữa." Đối diện với Esther, Ernie thành thật trả lời: "Anh và Susan rất thân, biết nhau từ nhỏ, nhưng nếu nói là kiểu thích của nam nữ, thì anh cảm thấy còn thiếu một chút gì đó."
Anh ấy thở dài: "Nhưng anh không biết phải nói với cô ấy thế nào, anh sợ sẽ làm cô ấy tổn thương lần nữa."
"Anh không nói gì mới là sự tổn thương lớn nhất ấy." Esther thẳng thắn chỉ ra: "Hoặc là anh đồng ý, hoặc là từ chối thẳng. Susan không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Năm ngoái nhà chị ấy xảy ra chuyện lớn như thế mà chị ấy còn không gục ngã. Em nghĩ dù anh có từ chối, chị ấy cũng sẽ không vì thế mà suy sụp."
Ernie lắc đầu: "Em không hiểu đâu. Anh sợ nếu từ chối, bọn anh sẽ không thể làm bạn được nữa."
Esther không nhịn được nói thẳng: "Nếu anh còn do dự thế này, thì mới thực sự là không thể làm bạn được nữa đó."
Ernie lại thở dài: "Đúng là khó xử mà. Anh cảm thấy chưa chắc Susan đã thật sự thích anh. Có lẽ cô ấy chỉ muốn được quan tâm hơn vì những biến cố gần đây thôi. À mà, lần trước em đã đối phó thế nào khi người đó tỏ tình với em thế?"
Esther giữ nét mặt thản nhiên đáp: "Thật ra, là em tỏ tình trước."
Ernie: !!!!
"Không thể nào! Tên Malfoy đó có tài đức gì mà được em chủ động tỏ tình cơ chứ?"
Anh ấy kinh ngạc trợn to mắt, giọng nói không kìm được mà cao lên.
Esther lập tức bịt miệng anh ấy lại: "Anh cũng nói nhỏ lại đi!"
Ernie gật đầu, ra hiệu mình sẽ giữ bình tĩnh. Esther mới buông tay ra, bổ sung: "Mặc dù em tỏ tình trước, nhưng trước đó em đã biết anh ấy thích em, em cũng suy nghĩ khá lâu rồi mới quyết định thổ lộ."
Ernie ngơ ngác, không biết nói gì, đứng đờ ra.
"Ess, anh thật sự muốn biết, rốt cuộc em thấy gì ở Malfoy?"
Một lúc lâu sau, anh ấy mới mở miệng, giọng đầy vẻ khó hiểu.
Esther hỏi Ernie: "Vậy anh có thể giải thích vì sao Susan thích anh không?"
Ernie sững người, lắc đầu: "Anh không biết. Nếu anh biết thì đã không phải hỏi em rồi."
"Vậy là đúng rồi." Esther nhún vai: "Tình cảm là chuyện không có lý lẽ. Draco thực sự có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh ấy cũng có những ưu điểm của riêng mình. Em thích anh ấy, nên sẵn sàng bỏ qua tất cả khuyết điểm vì những điều làm em rung động."
Ernie nghe vậy, ánh mắt trở nên phức tạp: "Ess, em không cảm thấy em yêu cậu ta quá rồi à?"
Lỡ sau này hai người không đến được với nhau, anh ấy không dám tưởng tượng cô sẽ buồn đến mức nào.
"Có không nhỉ?" Esther chớp mắt, khẽ vuốt mấy lọn tóc dài rơi trước ngực rồi mỉm cười nhẹ nhàng: "Nhưng em cũng rất yêu bản thân, rất yêu Hogwarts, và yêu tất cả mọi người mà."
Cũng chính vì vậy mà cô sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ để âm thầm bảo vệ họ.
Không hiểu sao Ernie lại cảm thấy có một sự nghiêm túc vượt xa bình thường từ giọng điệu nhẹ nhàng của cô. Anh ấy không hiểu cảm giác đó đến từ đâu, nhưng bỗng nhận ra em gái mình không phải người con gái tầm thường. Dù tình cảm có không thuận lợi và thực sự chia tay, cô cũng sẽ không đắm chìm trong đau khổ như những người khác.
Huống hồ, với tình hình nhà Malfoy như hiện nay mà Esther vẫn không muốn chia tay Draco, thì tương lai lại càng khó đoán hơn.
Vậy còn Susan thì sao?
Trong đầu anh ấy hiện lên hình ảnh Susan. So với Esther, Susan hay khóc hơn nhiều. Nhưng có một điều Esther nói đúng: Susan thực sự rất kiên cường.
Vì vậy, nếu nói rõ ràng với cô ấy, chắc sẽ không sao đâu, phải không?
Dù vậy, Ernie vẫn có hơi do dự.
Anh ấy không dám kể với Hannah và Justin chuyện này. Họ đều là bạn rất thân, anh ấy sợ họ biết rồi cũng lo lắng, nên mới tìm Esther đầu tiên để xin lời khuyên.
Thấy Ernie như vậy, Esther không nói gì thêm. Cô còn đang vội liên lạc với Draco để tặng quà Giáng sinh, nên chỉ nói một câu cuối: "Tóm lại, tốt nhất hôm nay anh hãy nói rõ với Susan đi. Nhìn Hermione và Ron mà xem, vì cả hai không chịu nói nên mới thành ra thế này. Bây giờ chẳng ai nói chuyện với ai, gặp nhau thì như kẻ thù vậy."
Ernie gật đầu: "Được rồi, anh biết rồi. Để anh nghĩ xem nên nói thế nào."
Esther không làm phiền anh ấy nữa, để anh ấy tự suy nghĩ rồi rời khỏi phòng sinh hoạt chung.
Trên đường đi, cô đã liên lạc được với Draco. Tối nay họ sẽ gặp nhau ở Phòng Yêu Cầu.
Lợi ích lớn nhất khi trở thành huynh trưởng là cô có thể thoải mái đi lại trong lâu đài sau giờ giới nghiêm mà không lo bị lão Filch hay ai khác bắt gặp rồi trừ điểm.
Draco đã chờ cô sẵn trong Phòng Yêu Cầu.
"Dù hơi muộn một chút, nhưng em vẫn muốn nói: Giáng sinh vui vẻ!"
Khi gặp nhau, Esther tặng hắn một cái ôm lớn, sau đó kiễng chân hôn lên má hắn.
Draco phối hợp cúi đầu xuống, khóe môi nở một nụ cười. Tuy không nói gì, nhưng Esther biết, trong lòng hắn đang rất vui.
Hắn đưa tay ra, thản nhiên hỏi: "Quà Giáng sinh của anh đâu?"
Esther buông hắn ra, lùi một bước, hai tay giấu ra sau lưng, cố ý tỏ vẻ không vui: "Trước khi đòi quà từ em, anh phải tặng quà cho em trước chứ?"
"Được rồi." Hắn thở dài: "Đúng là không để bản thân bị lỗ tí nào."
Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc hộp từ trong túi áo, đưa đến trước mặt cô.
"Giáng sinh vui vẻ. Hôm nay vui vẻ, ngày mai cũng phải vui vẻ. Phải luôn luôn vui vẻ."