Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 309: Ron bị trúng độc



Editor: Moonliz

Hôm nay trông giáo sư Slughorn rất vui vẻ, bởi việc Ron ăn nhầm đồ ăn có lẫn Tình Dược đã bất ngờ mang cả Esther và Harry đến văn phòng của ông ta.

Đặc biệt là Esther – cô chưa bao giờ tham gia bất kỳ buổi họp mặt nào của câu lạc bộ mà ông ta tổ chức và thường rất ít có cơ hội trò chuyện cùng cô.

Thật kỳ diệu khi thấy di truyền đôi khi lại kỳ lạ đến vậy.

Ví dụ, cha mẹ của Neville khi đi học rất xuất sắc, nhưng cậu con trai thì lại khá mờ nhạt. Hoặc như Esther, tuy tính cách thường ngày giống mẹ cô, nhưng trong một số tình huống, cô lại thể hiện giống hệt cha mình.

Cha của cô, khi còn đi học, cũng từng từ chối tham gia các buổi tụ họp như thế này.

Slughorn thầm thở dài, sau đó nói: "Ở đây tôi có một chai rượu mật ong ủ trong thùng gỗ sồi, vốn định làm quà Giáng sinh cho hiệu trưởng Dumbledore. Nhưng vì chưa kịp gửi, tôi nghĩ chúng ta có thể dùng luôn tối nay."

Ông ta vừa nói vừa lấy chai rượu ra, khi rót rượu cho mọi người, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Esther: "Trò có uống được rượu này không? Tôi nhớ cha trò từng nói cậu ấy bị dị ứng với cồn, không uống được rượu. Nhưng tôi không biết điều đó có thật không. Thành thật mà nói, tôi luôn nghi ngờ cậu ấy chỉ viện cớ để không phải tham gia các buổi tụ họp của tôi. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng gặp ai dị ứng với rượu cả."

Esther mỉm cười nhẹ nhàng: "Xin lỗi thầy, nhưng cha em nói thật đấy ạ. Và em cũng di truyền từ ông ấy, nên em cũng không uống được rượu."

Phải công nhận cha cô thuộc nhà Ravenclaw thật, cách ứng phó này thật thông minh!

Esther không hề bóc trần lời nói dối ngày trước của cha mình, thậm chí còn thuận miệng phối hợp với ông.

Harry thoáng nhìn Esther một cách lưỡng lự nhưng không nói gì.

Anh biết Esther đang viện cớ với giáo sư Slughorn, bởi anh đã từng thấy cô uống rượu mà chẳng hề hấn gì.

"Vậy thì tiếc thật." Giáo sư Slughorn nhún vai, rót rượu cho Harry và Ron. "Để tôi xem nào, tôi còn ít nước ép và trà, trò muốn uống gì?"

"Gì cũng được, thưa thầy." Esther trả lời thoải mái, nhưng ánh mắt cô không rời khỏi Ron.

Khi nhận lấy ly rượu, có lẽ để giảm bớt sự ngượng ngùng, Ron đã uống cạn trong một hơi.

Một giây, hai giây, ba giây.

Tim Esther đập thình thịch, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay vẫn không khỏi run nhẹ.

Không hiểu sao, cô cảm thấy như mình vừa "âm mưu sát hại" Ron vậy.

Chẳng mấy chốc, chiếc ly trên tay Ron rơi xuống đất, anh ấy bắt đầu co giật dữ dội, bọt trắng trào ra từ miệng, mắt trợn ngược.

"Ôi trời ơi!"

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng việc Ron phát độc diễn ra nhanh hơn và nghiêm trọng hơn cô tưởng.

Cô đứng bật dậy theo bản năng, trông như không biết phải làm gì.

May mà Harry phản ứng nhanh, anh bước vội đến bên Ron, vừa kiểm tra tình trạng của anh vừa lo lắng hét lên với giáo sư Slughorn: "Thầy ơi! Cậu ấy bị làm sao thế này? Thầy mau nghĩ cách đi!"

Giáo sư Slughorn như bị dọa đến sững người, không kịp phản ứng.

Thấy vậy, Esther định lên tiếng nhắc Harry cách giải độc, nhưng ngay sau đó, anh đã nhớ ra.

Harry lập tức bật dậy, lao đến chỗ kệ đầy các loại chai lọ, lấy ra một thứ trông như viên đá và không ngần ngại nhét thẳng vào miệng Ron.

Đó là phân thạch, một loại sỏi được lấy từ dạ dày dê, có khả năng giải được nhiều loại độc tố.

Ron nhanh chóng ngừng co giật, nét mặt thư thái hơn và từ từ nhắm mắt lại.

Harry run rẩy kiểm tra hơi thở của anh, xác nhận rằng hơi thở đã ổn định thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ không sao rồi.

"Giáo sư, chuyện này là sao vậy ạ?"

Harry quay sang hỏi giáo sư Slughorn.

Dường như giáo sư Slughorn vừa hoàn hồn, ông ta nhìn Ron một giây, sau đó cầm chai rượu lên ngửi kỹ. Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

"Rượu này đã bị đầu độc!"

Vừa nói, ông ta vừa đi qua đi lại: "Sao lại thế được? Làm sao trong rượu lại có độc? Cũng may là tôi chưa gửi nó cho cụ Dum..."

Ông ta bỗng dừng lại, nhìn Harry và Esther rồi nói: "Vốn dĩ tôi định tặng chai rượu này cho cụ Dumbledore."

"Ý thầy là, kẻ bỏ độc trong chai rượu này nhằm giết hại cụ Dumbledore ạ?" Esther tiếp lời ông ta.

Sắc mặt Harry cũng trở nên nghiêm trọng.

"Tôi nghĩ vậy." Giáo sư Slughorn nói: "May mắn là nó chưa đến tay cụ Dumbledore, chỉ tiếc cho..."

Ông ta ngừng lại, rõ ràng quên mất tên Ron.

"Ron." Harry nhắc.

"Ồ, Ron. Tha lỗi cho tôi, tuổi già trí nhớ không được tốt." Giáo sư Slughorn vừa nói vừa bước đến bên Ron: "Dù độc đã được giải, tôi nghĩ vẫn cần theo dõi thêm. Tôi cần các trò khiêng trò ấy đến phòng y tế giúp. Đồng thời, cần ai đó thông báo cho giáo sư McGonagall về tình hình hiện tại."

"Em và Esther sẽ đưa Ron đến phòng y tế. Còn thầy, nhờ thầy báo cho giáo sư McGonagall nhé ạ." Harry nhanh chóng quyết định.

"Không vấn đề gì." Giáo sư Slughorn đồng ý ngay.

Esther không phản đối. Cô lại sử dụng bùa chú, khiến Ron đang bất tỉnh lơ lửng trên không, đến phòng y tế cùng họ.

Trên đường đi, Harry bắt đầu nói với Esther: "Đây đã là lần thứ hai rồi. Trước Giáng sinh là chiếc vòng cổ đá opal cũng nhằm vào thầy Dumbledore. Có ai đó đang âm thầm muốn giết hại thầy ấy, một lần không thành lại tiếp tục lần thứ hai."

"Người muốn mạng của thầy hiệu trưởng Dumbledore không phải ít." Esther trả lời: "Ai mà biết được là ai làm?"

"Hiện tại chỉ có Tử thần Thực tử mới muốn giết thầy Dumbledore nhất!" Harry nói. "Anh vẫn nghi ngờ chuyện lần trước là do Malfoy làm. Em không biết đâu, trước Giáng sinh, anh đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Malfoy và giáo sư Snape. Dường như Voldemort đã giao nhiệm vụ nào đó cho Malfoy. Giáo sư Snape nói rằng ông ta đã thực hiện Lời Thề Bất Khả Bội với mẹ của Malfoy, nên sẽ giúp cậu ta hoàn thành nhiệm vụ. Anh nghi ngờ nhiệm vụ đó là giết thầy Dumbledore."

[Harry, lần này suy đoán của anh cũng khá có lý rồi đấy.] Esther thầm nghĩ, nhưng rất tiếc, cô không thể đồng tình với hắn lần này.

"Không thể nào. Hiệu trưởng Dumbledore rất tin tưởng giáo sư Snape. Làm sao ông ấy có thể phản bội thầy được? Hơn nữa, Voldemort bị gì à? Ngay cả hắn ta còn không giết được thầy Dumbledore, sao lại giao cho một học sinh làm điều đó?"

Rõ ràng là Harry không đồng ý, anh nhíu mày khó chịu: "Tất cả mọi người đều nói thế! Nhưng nhỡ đâu Voldemort đúng là bị bệnh thì sao?"

Esther im lặng.

Bởi vì đúng là Voldemort bị bệnh thật.

Vốn dĩ hắn ta đã là một kẻ thần kinh, sau này còn tự cắt linh hồn mình thành nhiều mảnh, nên trí óc cũng không còn minh mẫn.

Nói xong, Harry nhận ra mình hơi to tiếng, bèn hít một hơi sâu để bình tĩnh lại: "Thôi, không nhắc chuyện này nữa. Giờ quan trọng là Ron."

Sau đó, anh quay sang Esther: "Xin lỗi, anh không cố ý nổi cáu với em đâu."

"Không sao. Em sẽ không giận anh chỉ vì anh hơi nóng nảy đâu." Esther đáp lại rất nhẹ nhàng.

Dĩ nhiên, nếu là Draco nổi cáu với cô thì cô sẽ giận.

So với những người khác, cô khoan dung với Harry hơn nhiều về những chuyện nhỏ nhặt như thế.

Ai bảo cậu bạn trai đáng thương của cô – Draco Malfoy – lại là người yêu cô cơ chứ?