Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 310: Draco né tránh



Editor: Moonliz

Esther đưa Ron đến phòng y tế xong là rời đi ngay, việc giải thích với bà Pomfrey về chuyện đã xảy ra được giao cho Harry.

Đêm đã khuya, cô thở ra một hơi dài, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Ngay lúc đó, chiếc vòng tay trên tay cô phát ra một tiếng rung nhẹ, sau đó một sợi dây sáng bạc mỏng manh lan ra, kết nối với chiếc vòng của cô.

Cô dừng lại một chút, rồi đi theo hướng mà sợi dây dẫn đường.

Sau khi rẽ hai lần, cô không bất ngờ khi nhìn thấy Draco.

"Anh chỉ thử chút thôi, muộn thế này rồi mà em không nghỉ ngơi, còn lang thang trong lâu đài à?" Hắn nhướng mày, khoanh tay trước ngực nhìn cô.

Esther thở dài lặng lẽ, nhìn quanh xác nhận không có ai, rồi nói với hắn: "Em vừa từ phòng y tế về."

Nghe vậy, Draco lập tức thả tay xuống: "Em bị sao? Bị thương hay không khỏe chỗ nào à?"

Esther lắc đầu: "Không phải em, là Ron. Anh ấy bị trúng độc."

"Vậy à?" Nghe thấy không phải Esther gặp chuyện, Draco thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu cười cợt: "Weasley bị trúng độc? Ai hạ độc cậu ta vậy?"

"Là anh."

Esther nhìn thẳng vào hắn, dứt khoát nói.

Draco cười khẩy: "Em đùa đúng không? Anh rảnh đâu mà đi hạ độc cậu ta chứ..."

Chưa nói hết câu, hắn bỗng khựng lại, trầm mặc.

"Hôm nay là sinh nhật anh ấy. Anh ấy vô tình ăn phải đồ ăn có lẫn Tình Dược, Harry đưa anh ấy đến tìm giáo sư Slughorn để giải độc. Em tình cờ gặp họ khi đang tuần tra nên giúp Harry đưa Ron đến văn phòng môn Độc dược. Sau khi giải độc, giáo sư Slughorn rót rượu cho chúng em. Ron uống đầu tiên, rồi ngay lập tức co giật và ngã xuống. Chai rượu đó vốn dĩ giáo sư định tặng thầy Dumbledore làm quà Giáng sinh."

Esther bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Draco và kể.

Mặt Draco lập tức tái mét.

"Vậy nên..." Giọng hắn run rẩy: "Em suýt chút nữa đã uống rượu đó, đúng không?"

Esther im lặng một lúc rồi đáp: "Không. Em không uống được rượu, nên ngay từ đầu đã không định uống."

Nhưng câu trả lời này chẳng làm Draco yên tâm chút nào. Sắc mặt hắn vẫn rất xấu, khẽ nói với cô: "Xin lỗi... Anh... đã làm rối tung mọi thứ."

Esther thầm thở dài trong lòng: "Ron không sao, chỉ cần nằm ở phòng y tế một thời gian là ổn. Chỉ có điều, có lẽ sinh nhật 17 tuổi này sẽ là kỷ niệm không thể quên với anh ấy."

Draco vẫn không nói gì, vẻ mặt đầy bối rối và căng thẳng.

Esther nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng an ủi: "Rõ ràng là anh không thích hợp để làm chuyện ám sát. Tốt hơn hết, hãy tập trung sửa cái Tủ Biến Mất của anh đi."

Draco ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn cô: "Em có biết không? Nếu anh sửa xong Tủ Biến Mất, bọn họ sẽ xâm nhập vào Hogwarts. Thầy Dumbledore chắc chắn sẽ không qua khỏi. Anh không thể ra tay, nhưng bọn họ sẽ không nhân từ như vậy."

"Em biết." Esther đáp chắc chắn: "Không chỉ em, thầy Dumbledore cũng biết. Em đã nói với anh rồi, mọi hành động của anh, thầy ấy đều biết rõ."

"Vậy mà thầy ấy vẫn để mặc anh làm?" Draco đột nhiên kích động: "Nhìn anh giống như một thằng hề, bận rộn xoay sở mà không thành công lấy một lần, thất bại trong sợ hãi hết lần này đến lần khác? Giống như một con kiến không biết lượng sức mình!"

Esther lập tức bịt miệng hắn lại, ra hiệu cho hắn nói nhỏ: "Nhỏ tiếng thôi. Tuy chỗ này không có ai nhưng nếu tranh cãi bị các bức chân dung nghe được thì cũng không hay. Bọn họ rất thích buôn chuyện đấy."

Draco gạt tay cô ra, ánh mắt u ám đầy tâm sự.

"Draco, thầy Dumbledore không trách anh. Ngay cả người lớn cũng không thể chống lại Voldemort, huống chi anh chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên. Thực tế, thầy ấy đang bảo vệ anh."

"Vậy anh còn phải cảm ơn ông già đó vì đã nương tay sao?"

Draco cười lạnh.

Esther thở dài, cảm thấy kiệt sức với cách Draco cứ trốn tránh khi nói chuyện. Cô quyết định không nói chuyện nhẹ nhàng nữa.

"Đương nhiên anh phải cảm ơn thầy ấy vì đã nương tay. Và, Draco, anh không nhận ra sao? Giờ đây anh có cơ hội để chọn lại."

"Chọn cái gì?"

Draco mơ hồ không hiểu.

"Chọn đứng về phía ánh sáng hay tiếp tục chìm trong bóng tối."

Esther mở rộng tay, bình thản nói.

Draco nhìn cô vài giây, rồi nói: "Em đang khuyên anh phản bội Voldemort và làm việc cho thầy Dumbledore à?"

Hắn bật cười đầy chế giễu: "Em nghĩ điều đó khả thi à? Ông nội anh, cha anh, cả gia đình anh đều là tín đồ trung thành của Voldemort. Nếu bọn anh phản bội hắn ta, cái chờ đợi bọn anh chỉ có cái chết."

"Nhưng ngay cả khi các anh không phản bội, hắn ta cũng không quan tâm đến sống chết của các anh đâu. Nếu không, tại sao hắn ta lại giao cho anh một nhiệm vụ khó khăn như vậy? Hắn ta biết rõ anh không thể nào hoàn thành."

Draco im lặng.

"Thực tế anh cũng nhận ra, đúng không? Sau khi Voldemort trở lại, địa vị của gia tộc Malfoy không những không được cải thiện mà còn dần dần tụt dốc. Voldemort là một kẻ ích kỷ, hắn ta không quan tâm đến sống chết của bất kỳ ai, kể cả những người trung thành với mình. Đi theo hắn ta, anh sẽ nhận được gì?"

"Không được gì cả. Nhưng nếu bây giờ bọn anh dám bộc lộ một tí sự bất trung thôi, thì cả gia đình anh sẽ chết dưới tay hắn ta." Draco chờ cô nói xong rồi mới lên tiếng: "Ess, anh không còn cách nào khác. Anh chỉ có thể tiếp tục đi con đường này."

Hắn cảm thấy mắt cay xè, nghĩ đến cha mẹ mà lòng quặn thắt.

Draco hiểu rõ Esther nói đúng, nhưng hắn chưa từng có quyền lựa chọn.

Esther lại mỉm cười: "Không sao. Em chỉ cần biết suy nghĩ của anh là đủ. Dù anh có rơi vào bóng tối, em cũng sẽ kéo anh ra. Hãy tin em."

"Tin rằng em sẵn sàng ngồi tù Azkaban cùng với anh à?"

Có lẽ không khí quá căng thẳng, Draco bất ngờ nói đùa.

Esther trừng mắt nhìn hắn. Nhưng nhìn một lúc, cô lại bật cười: "Draco!"

Draco cũng cười theo: "Đừng nghĩ nhiều quá. Nghe cứ như anh sẽ bị tống vào nhà tù Azkaban ngay lập tức vậy."

Esther tiếp tục trừng mắt, nhưng trong lòng lại bất lực.

Hắn đang cố né tránh vấn đề.

Thôi vậy, đến đây là đủ. Có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không tệ hơn nữa.

Cô nghĩ thầm.

"Đừng nhìn anh như thế nữa, nếu không mắt em sẽ rớt ra đấy."

Draco kéo dài giọng, nói một cách phóng đại.

Esther hừ lạnh: "Vậy thì tốt thôi. Nếu em trở thành người mù, em sẽ không phải nhìn thấy anh nữa và bớt giận hơn."

"........ Nếu em thực sự không muốn giận hay không muốn nhìn thấy anh, có nhiều cách khác mà, nhưng móc mắt mình ra thì hơi cực đoan đấy."

"Và em mù cũng không có nghĩa là tai em sẽ điếc, em vẫn sẽ tiếp tục giận thôi."

Draco lại tiếp tục ba hoa.

Esther bóp trán bất lực: "Hừ, ít nhất anh cũng tự biết mình đáng bị như thế."