Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 311: Esther tức giận



Editor: Moonliz

Gần đây, Esther thường xuyên trao đổi thư từ với cặp song sinh Weasley. Thậm chí, để đẩy nhanh quá trình nghiên cứu, cô đã tiêu hết số Galleon vừa kiếm được.

Cô cảm nhận rõ rằng với tình hình ngày càng hỗn loạn, tâm trạng của mọi người cũng trở nên căng thẳng. Dù là Harry, Draco, giáo sư Snape hay thậm chí cụ Dumbledore, tất cả những người liên quan đều mang trong mình sự bất an về tương lai.

Càng trong những thời điểm như vậy, Esther càng tự nhủ rằng bản thân phải giữ bình tĩnh.

Gần đây, cô không gặp Draco nhiều. Hắn cũng đã từ bỏ việc ám sát cụ Dumbledore bằng cách hạ độc hay những phương thức khác mà tập trung hoàn toàn vào việc sửa chữa Tủ Biến Mất.

Không biết Draco đã làm cách nào thuyết phục được Goyle và Crabbe. Kể từ khi gia đình Malfoy thất thế, hai người bạn này không còn nghe lời hắn hoàn toàn như trước nữa. Thế nhưng, bằng cách nào đó, Draco vẫn khiến họ uống Thuốc Đa Dịch, biến thành đủ loại người khác nhau để giúp hắn canh gác.

Mọi chuyện được thực hiện rất bí mật. Nếu không phải có lần Esther tình cờ thấy Draco đang kéo tay hai cô gái nhỏ tuổi hơn, và hắn lo cô hiểu lầm, thì có lẽ hắn sẽ không kể gì về việc này.

Chính vào lúc đó, Esther bỗng tự hỏi liệu Draco có như trong nguyên tác, lén đến gặp Myrtle khóc nhè hay không.

Có thể là có, vì trước mặt cô, hắn luôn cố gắng tỏ ra bất cần.

Hoặc có thể không.

Cô mong rằng không.

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Esther đã không thể ngồi yên.

Sau giờ học, cô lập tức chạy đến nhà vệ sinh nữ bỏ hoang để tìm Myrtle.

Phần lớn thời gian Myrtle đều ở đó, nhưng hôm nay khi đến nơi, Esther lại không thấy cô ta đâu.

Cô cau mày, lần lượt nhấn xả từng bồn cầu, cuối cùng cũng tìm thấy Myrtle trong buồng vệ sinh cuối cùng.

"Cô làm gì thế? Cô cũng định trêu chọc Myrtle đáng thương sao?"

Hồn ma nửa trong suốt ló ra từ bồn cầu, nửa người trên nổi lên, hét vào mặt Esther bằng giọng the thé.

"Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi làm vậy chỉ để tìm cô."

Esther lùi lại một bước, giải thích.

Nghe vậy, Myrtle lập tức bay ra khỏi bồn cầu, lượn một vòng quanh cô, giọng đầy kinh ngạc: "Có người tìm Myrtle sao? Chưa từng có ai đến tìm tôi cả, thật không thể tin nổi. Cô muốn trò chuyện hay đến để bắt nạt tôi đây?"

"Tôi có chuyện muốn hỏi cô." Esther hít sâu, rồi nói: "Gần đây có ai tìm cô không?"

"Tôi đã nói rồi, không ai từng đến tìm Myrtle cả!"

Giọng cô ta thêm phần giận dữ, bay quanh tai Esther, hét lên: "Chưa từng có! Những người từng hứa sẽ đến tìm tôi cũng không giữ lời! Tôi biết mà, bọn con trai chẳng thể tin được, đứa nào cũng thế!"

Esther nhướn mày: "Đứa nào cũng thế? Là những ai? Tôi có biết không?"

Có lẽ vì không thường xuyên nói chuyện với người khác, Myrtle trông rất hứng thú với việc trò chuyện. Cô ta nhanh chóng trả lời câu hỏi của Esther: "Tất nhiên cô biết. Một người là Harry Potter, cậu ta từng hứa sẽ đến trò chuyện với tôi, nhưng chẳng bao giờ quay lại. Còn một người nữa, nhưng tôi không thể nói cho cô biết là ai. Tôi đã hứa sẽ giữ bí mật cho cậu ấy rồi."

Esther bỗng cười lạnh, không hiểu sao cô thấy rất bực: "Tôi đoán người con trai tội nghiệp mà cô hứa giữ bí mật chính là Draco Malfoy, đúng không?"

Myrtle lộ vẻ bất ngờ. Dù đã thành hồn ma nhiều năm, nhưng tâm trí và cảm xúc của cô ta vẫn dừng lại ở thời điểm chết, giống như một đứa trẻ.

"Sao cô biết... Trời ơi! Cô đoán sai rồi!"

Vừa nói, Myrtle vừa bay loạn xạ trong nhà vệ sinh, trả lời một cách lắp bắp.

Esther thực sự thấy tức giận. Cô là bạn gái của Draco, vậy mà hắn lại sẵn sàng trút bầu tâm sự với một hồn ma, chứ không chịu thể hiện chút nào trước mặt cô.

Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy đau lòng. Cô biết Draco làm vậy vì không muốn cô phải chịu thêm áp lực.

Dù cô có cố gắng làm rõ mọi chuyện thế nào, Draco cũng không thể tự mình chọn đứng về phía cụ Dumbledore. Như hắn từng nói, cả gia đình hắn đều bị Voldemort kiểm soát, và hắn không có quyền lựa chọn.

Vì vậy, sau hôm đó, cô đã nghĩ kỹ: Nếu hắn không thể tự mình đưa ra quyết định, vậy thì cứ để như vậy.

Cô sẽ cố hết sức để kéo hắn ra khỏi vũng lầy.

Nhưng... vẫn có hơi khó chịu.

Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ yếu đuối của Draco cả!

Tại sao Myrtle, một hồn ma chẳng liên quan, lại được chứng kiến chứ?

Esther hít sâu một hơi. Rõ ràng biết sự ghen tuông này là vô lý, nhưng cô vẫn không kiềm được cảm giác khó chịu.

"Cô làm sao thế?" Myrtle nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô, nhạy bén cảm nhận được bây giờ cô còn khó chịu hơn lúc nãy.

Hồn ma không hiểu chuyện gì, nghĩ rằng có lẽ cô đang giận vì mình không nói thật.

Myrtle do dự một lúc, cuối cùng nói: "Dù sao tôi cũng không thể nói cậu bé đó là ai. Đây là lời tôi đã hứa với cậu ấy. Cậu ấy rất giống tôi, và tôi rất thích cậu ấy."

"Cô rất thích anh ấy?"

Esther cố gắng kìm nén cảm xúc khó chịu không rõ lý do, hỏi lại.

"Đúng vậy. Một cậu bé yếu đuối, nhạy cảm, cô đơn và đầy tâm sự. Thậm chí cậu ấy còn ít khi khóc, chỉ ngồi thẫn thờ, vẻ mặt trầm lặng và bất lực."

Myrtle thở dài, trông đầy thương cảm.

Esther khẽ thở phào. Khác với nguyên tác, dường như Draco không khóc nhiều.

Xem ra sự đồng hành của cô không phải là vô nghĩa.

Nhưng nhìn vẻ mặt đầy thương cảm của Myrtle, cô lại thấy tức giận.

Cô kìm nén, không nổi cáu với Myrtle, sau đó lặng lẽ quay người rời đi.

Khi bước đi, cô nghĩ thầm: Nếu tối nay Draco liên lạc với cô qua chiếc gương hai mặt, cô nhất định sẽ tỏ ra không vui, để hắn đoán xem tại sao cô giận.

Thật ra, cô tự nhủ rằng việc giận dỗi vì chuyện nhỏ nhặt này thật vô lý. Trước đây, cô chắc chắn sẽ không để mình hành xử như vậy, nhất là khi biết rõ Draco đang chịu áp lực lớn.

Nhưng bây giờ, cô không thể kìm được. Có lẽ là vì ở bên Draco quá lâu, nên bị lây tính cách trẻ con của hắn.

Cô thầm nghĩ vậy, giữ vẻ mặt không vui trong cả ngày hôm đó.

Tuy nhiên, điều khiến cô càng tức giận hơn là Draco không hề liên lạc với cô đến tận khuya.

Tốt lắm, rất tốt!

Esther nhắm mắt lại, quyết định sẽ tiếp tục giận đến ngày mai.

Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Ernie nhận ra vẻ mặt khó chịu của Esther.

Đây là một điều khá hiếm, vì càng lớn, Esther càng ổn định cảm xúc. Bất kể chuyện gì xảy ra, cô rất ít khi giận, nhất là giận dai.

"Ess, em sao thế?"

Ernie cẩn thận hỏi.

"Không có gì." Esther cố gắng không nhìn về phía bàn Slytherin, nơi Draco đang ngồi, giọng nói lạnh nhạt: "Em nghĩ em nên dành nhiều thời gian cho việc học hơn."

Câu nói không đầu không đuôi này lại khiến Ernie hiểu ngay.

Anh ấy ngước nhìn về phía bàn Slytherin, rồi quay sang Esther, hạ giọng đầy vui mừng hỏi: "Cuối cùng em cũng chia tay thằng Malfoy đó rồi à?"