Editor: Moonliz
Thực ra cũng không có gì đáng để giải thích, chỉ là tìm một nơi yên tĩnh để giãi bày áp lực và sự dằn vặt của mình trong thời gian qua.
"Em có tin hay không thì tùy, nhưng khi nhận được nhiệm vụ này, suy nghĩ đầu tiên của anh không phải là vui mừng hay phấn khích."
Ngày hôm sau, trong Phòng Yêu Cầu, Draco ôm chặt lấy Esther, cằm nhọn tựa lên vai cô, khiến cô cảm thấy đau.
Esther không nói gì, cố chịu đau để nghe hắn tiếp tục.
"Anh rất hoảng sợ. Anh không muốn giết người. Từ nhiều năm trước, anh đã hiểu rõ sự nặng nề của cái chết, và anh biết mình không dám làm điều đó."
Giọng hắn run rẩy: "Anh cũng không muốn sửa cái Tủ Biến Mất. Nó chiếm quá nhiều thời gian của anh, nhưng anh không còn cách nào khác. Anh phải làm một điều gì đó, nếu không cả gia đình anh sẽ gặp nguy hiểm. Mỗi ngày trôi qua với anh đều là sự dằn vặt."
"Gần đây Goyle và Crabbe cũng không nghe lời. Chúng nó, cùng với phần lớn học sinh Slytherin, đều nhìn thấy sự suy sụp của gia đình Malfoy. Anh rất muốn chứng minh rằng gia đình Malfoy vẫn còn vinh quang, nhưng anh biết mình không thể. Anh cảm thấy thất vọng nhưng chẳng thể làm gì."
"...Còn Harry Potter nữa! Đừng nghĩ rằng anh không biết gần đây cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào anh. Có vài lần cậu ta thậm chí còn lảng vảng trước Phòng Yêu Cầu, nhưng không vào được, chỉ biết tức giận bên ngoài. Cậu ta nghi ngờ anh đang làm điều gì mờ ám. Dù đúng là anh đang làm chuyện không trong sáng, nhưng việc bị cậu ta đoán ra thật khiến người ta bực bội."
"Anh không thích cuộc sống hiện tại chút nào!"
"..."
Hắn cứ nói mãi, từ nhiệm vụ mà Chúa tể Hắc ám giao cho, chuyện học hành, cho đến đủ thứ rắc rối khác.
Nghe hắn nói một lúc lâu, cuối cùng Esther không nhịn được, đưa tay đẩy đầu hắn ra khỏi vai mình.
Draco ngạc nhiên nhìn cô.
Esther xoa vai mình: "Xin lỗi, em không có ý ngắt lời anh, chỉ là em thực sự chịu không nổi nữa. Cằm của anh nhọn quá, đau lắm."
Draco: ...........
"........Xin lỗi?"
Hắn khô khan nói một câu.
Esther đáp: "Không sao, chỉ cần nhớ ăn nhiều hơn một chút là được. Anh quá gầy, nên em luôn cảm thấy nếu anh có xung đột với người khác, chắc chắn anh sẽ chịu thiệt."
Draco: ..........
"Được rồi, tiếp tục đi."
Esther đổi một tư thế thoải mái hơn trong vòng tay hắn, ra hiệu rằng hắn có thể nói tiếp.
Nhưng sự chen ngang của cô làm Draco mất hứng chia sẻ. Vả lại, những gì cần nói hắn cũng đã nói gần hết.
"Rõ ràng là em muốn anh nói, nhưng cuối cùng lại ngắt lời anh. Em đúng là một cô gái xấu xa." Hắn lầm bầm, rồi bất ngờ cúi xuống hôn Esther.
Dù đã hẹn hò một thời gian, chuyện hôn nhau không còn lạ lẫm, nhưng nụ hôn của Draco vẫn giữ sự bá đạo như ban đầu, dù kỹ thuật đã không còn vụng về.
Esther bị nụ hôn bất ngờ làm cho sững sờ, ngả người ra sau theo phản xạ. Nhưng Draco không cho cô cơ hội rút lui. Hắn vòng tay ôm chặt lấy cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Một nụ hôn kết thúc, mặt Esther đỏ bừng, giữ chặt bàn tay đang vô tình lướt trên người cô, tức giận hét lên: "Draco!"
Draco trông có vẻ rất vui, hắn ôm chặt lấy Esther, không chịu buông: "Anh đột nhiên nhận ra rằng, so với việc kể lể áp lực của mình với người khác, thì hôn em một cái lại giải tỏa căng thẳng hiệu quả hơn."
"Anh thật phiền phức!" Esther lườm hắn một cái, vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn, đứng sang một bên, không thèm nhìn.
"Đừng xấu hổ như vậy chứ." Giờ Draco lại tỏ ra điềm nhiên: "Ở đây làm gì có ai khác. Em không phải chưa từng thấy Weasley và cô bạn gái của cậu ta, lúc nào cũng dính lấy nhau giữa chốn đông người, chẳng thèm để ý ánh mắt của người khác. Anh gặp vài lần mà phát ngấy lên."
Khi nhắc đến Ron và bạn gái anh ấy, Draco nhíu mày, rõ ràng không ưa cách hai người họ thể hiện tình cảm công khai.
Esther không nói gì, nhưng cô thực ra cũng đồng tình với Draco trong lòng. Không phải cô cổ hủ, mà đơn giản vì Ron và Lavender thực sự quá "lố", đến mức Harry cũng không muốn ở chung với Ron.
"Nhưng nói mới nhớ, gần đây hình như không thấy họ quấn quýt nhau nữa." Draco tiếp tục buôn chuyện: "Chắc sắp chia tay rồi. Chắc trước giờ tên Weasley đó chưa bao giờ được ai ngưỡng mộ. Vừa có một cô gái theo đuổi, cậu ta đã đồng ý ngay. Đến lúc yêu đương cảm thấy phiền thì lại chia tay."
Hắn phân tích rõ ràng, trong lòng còn âm thầm thêm một câu: Không giống hắn, vừa chung tình vừa sâu sắc.
Draco ngẩng cao đầu đầy tự hào.
Vừa nghe đến chuyện tán gẫu, Esther quên ngay sự ngượng ngùng, chạy lại bên cạnh Draco, tò mò hỏi: "Sao anh biết rõ thế?"
"Dựa vào suy đoán là đủ." Draco đắc ý nói: "Mà này, có phải Granger cũng thích cậu ta không? Anh nói rồi mà, phù thủy Muggle chẳng có mắt nhìn gì cả. Cái tên Weasley đó mà cũng thích được à? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai người họ đúng là xứng đôi: một cô gái Muggle bạo lực và một gã nghèo túng."
Hắn chế giễu mà không hề nể nang.
Esther không nhịn được đáp lại: "Anh nên ăn nhiều hơn một chút, và nói ít lại đi."
Nếu không, ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác đánh.
Draco hiểu ý cô, quay sang nhìn cô hỏi: "Anh nhớ có người từng nói với anh rằng, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ giải quyết mọi thứ giúp anh? Anh nói khó nghe thì sao, dù có bị người khác đánh, em chắc chắn sẽ ngăn họ lại trước, đúng không?"
Khóe miệng Esther co giật: "Nhưng khi anh nói như vậy, đến em cũng muốn đánh anh."
"Thế nên anh mới bảo em nóng tính." Draco bày ra vẻ mặt "thấy chưa, anh nói không sai mà": "Anh chưa bao giờ đánh em, kể cả lúc trước khi quan hệ không tốt. Còn em thì đã đánh anh mấy lần rồi. Vậy chẳng phải người nóng tính hơn giữa hai chúng ta đã rõ ràng rồi à?"
"Anh chỉ giỏi lý sự cùn!" Esther trừng mắt nhìn hắn: "Em đâu có đánh anh nhiều, mà mỗi lần đều là vì anh nói khó nghe quá."
"Em thử nghĩ xem, anh đã từng đánh em lần nào chưa?"
"Nhưng mà lần đầu gặp, anh đã đe dọa em, còn cố tình lấy sách môn Độc dược của em dù biết em cần học."
"Đó là vì em va vào anh trước. Nhưng em thử nói xem, lúc bị em đánh, anh có đánh lại không?"
"Nhưng anh đã từng đe dọa em!"
"Anh thực sự làm em sợ được à?"
"........"
"Vậy rốt cuộc ai nóng tính hơn?"
"Đúng, là em nóng tính hơn." Esther lạnh lùng cười, không muốn tranh cãi nữa. Cô rút đũa phép ra, nói: "Em là đồ nóng tính đấy. Bây giờ em đang bực mình, nếu anh nói thêm một câu nữa, em sẽ niệm bùa chú để đóng miệng anh lại!"
Trước lời đe dọa của cô, Draco hoàn toàn không sợ: "Được rồi, anh đùa thôi. Em chẳng nóng tính chút nào. Là anh xấu tính."
Lúc này Esther mới chịu cất đũa phép đi.