Editor: Moonliz
"Ý anh là thầy Dumbledore đã hướng dẫn anh khám phá bí mật mà giáo sư Slughorn che giấu, rồi dưới tác động của rượu và Phúc Lạc Dược, anh đã biết được bí mật về Trường Sinh Linh Giá từ miệng ông ấy?"
Trong thư viện, Esther hạ giọng nói với Harry, bên cạnh cô là Hermione và Ron. Họ không làm bài tập mà đang trò chuyện cùng nhau.
Thực ra, nói về những chuyện như thế này trong thư viện không an toàn lắm. Chỉ cần nói lớn tiếng hơn trong một câu thôi có thể bị người bên cạnh nghe thấy.
Tuy nhiên, nếu sử dụng một bùa chú trước khi trò chuyện thì có thể ngăn tiếng nói bị người khác nghe trộm. Điểm bất lợi duy nhất là có thể khiến bà Pince để ý.
Nếu có lựa chọn khác, Harry không muốn nói những chuyện này trong thư viện. Nhưng đây là lần duy nhất trong nhiều ngày qua họ gặp được Esther, nên không còn cách nào khác.
"Đúng vậy." Harry gật đầu với Esther: "Thầy Dumbledore còn nói với anh rằng ít nhất thầy ấy đã tìm được ba cái. Một là cuốn nhật ký bị phá hủy hồi năm thứ hai, cái thứ hai được thầy ấy tìm thấy ở căn nhà cũ của gia đình Gaunt vào kỳ nghỉ hè, còn cái thứ ba, ông ấy đã biết nó ở đâu nên chưa vội hủy diệt. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm những cái còn lại."
"Merlin ơi! Voldemort đã tạo ra bao nhiêu Trường Sinh Linh Giá vậy? Đã tìm được ba cái mà vẫn còn nữa sao?"
Ron nhỏ giọng kêu lên, rồi lập tức lấy tay che miệng, sợ làm bà Pince chú ý.
"Có lẽ là bảy cái." Harry nói với mọi người: "Bởi vì trong ký ức của giáo sư Slughorn, Voldemort lúc trẻ từng hỏi liệu có thể chia linh hồn thành bảy phần không."
"Vậy nghĩa là chúng ta phải tìm ít nhất bốn Trường Sinh Linh Giá nữa?" Hermione ngạc nhiên: "Điều này cũng có nghĩa là trước khi trở thành Chúa tể Hắc ám, Voldemort đã giết rất nhiều người rồi."
"Chuyện này không dễ đâu, ai biết hắn ta biến thứ gì thành Trường Sinh Linh Giá chứ?" Ron bị tin tức này làm choáng váng.
Chỉ một Voldemort đã khiến Bộ Pháp thuật đảo lộn, khiến mọi người sợ hãi, giờ lại nói rằng Voldemort có nhiều mảnh linh hồn, làm sao mà không sợ được.
Ron dám cá rằng nếu tin tức này bị tiết lộ, chắc chắn sẽ gây ra sự hoảng loạn lớn. Với những người chống lại Voldemort, đây thực sự là một đòn giáng nặng nề.
Esther suy nghĩ rồi nói: "Dựa vào tính cách của Voldemort, những thứ được hắn ta chọn làm Trường Sinh Linh Giá chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt. Hắn ta sẽ không tùy tiện lấy một hòn đá ven đường để gắn linh hồn vào. Tất nhiên, nếu hắn ta thực sự gắn linh hồn vào một hòn đá, có lẽ nó sẽ càng khó tìm hơn."
"Có thể là vậy, nhưng hiện tại chúng ta không có tí manh mối nào." Harry cũng lo lắng trước thông tin này: "Thầy Dumbledore không hề lo lắng. Thầy ấy nói rằng đã có người báo những tin này cho thầy ấy từ trước."
"Nghe như mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của thầy Dumbledore vậy." Ron thở phào nhẹ nhõm khi nghe Harry nói vậy: "Điều đó có nghĩa là tình hình chưa đến mức tệ lắm."
Hermione thì nghi ngờ nhìn Harry: "Ai đã nói cho thầy Dumbledore biết? Nếu thầy Dumbledore đã biết trước, tại sao thầy ấy còn bắt cậu phải tìm cách xác nhận?"
Harry lắc đầu: "Tớ cũng không biết."
Trong học kỳ này, ngoài vài lần gặp cụ Dumbledore vào cuối tuần, Harry hầu như không có nhiều cơ hội gặp cụ, nên không biết nhiều về tình hình của cụ Dumbledore.
"Có lẽ thầy ấy muốn cho giáo sư Slughorn một cơ hội để thú nhận." Esther đoán: "Ngoài ra, thầy ấy muốn các anh hiểu rằng con đường phía trước đầy khó khăn. Tự mình phát hiện ra luôn gây ấn tượng mạnh hơn là được người khác nói cho."
"Thật vậy sao?"
Ron hỏi, giọng khô khốc.
Esther nói: "Em đoán thế, chưa chắc đã đúng."
Nếu Voldemort chưa chính thức trở lại, có lẽ cụ Dumbledore sẽ rất vui lòng để nhóm Harry sống như những học sinh bình thường. Nhưng giờ đây Voldemort đã trở lại, Harry, với tư cách là Người được chọn, phải nhanh chóng trưởng thành để gánh vác trách nhiệm của mình.
Và trong hai năm qua, Harry đã quá nóng vội.
"Gần đây mọi người có gặp chị em nhà Montgomery không?" Esther hỏi họ.
Hermione trả lời: "Có gặp, nhưng dạo này họ rất buồn vì em trai bị người sói cắn chết."
"Đây không phải là trường hợp duy nhất." Esther thở dài: "Hiện tại, Chúa tể Hắc ám và tay sai của hắn ta ngày càng ngông cuồng, không chỉ tàn sát Muggle mà còn nhắm vào nhiều phù thủy. Ngoài chị em Montgomery, năm ngoái một vài người thân của Susan cũng bị Tử thần Thực tử sát hại, và năm nay... dì của cô ấy cũng đã thiệt mạng."
Không khí lập tức trở nên nặng nề, sắc mặt ai cũng không tốt.
"Em nói vậy là muốn nhắc mọi người rằng chiến tranh đã thực sự bắt đầu. Hiện giờ ở trường, chúng ta chưa cảm nhận được sự tàn khốc của nó, nhưng chiến tranh rồi sẽ lan đến đây. Đến lúc đó, không ai có đường lui."
Esther thở dài, không chỉ nói với nhóm Harry, mà còn nhắc nhở với chính bản thân mình.
Nhóm Harry nhìn nhau, ánh mắt đầy sự lo lắng.
"Tình hình bên ngoài đã nghiêm trọng đến mức đó rồi sao?" Harry cau mày.
Esther gật đầu: "Tin tức từ Nhật báo Tiên tri thường bị chậm, không thể phản ánh đúng tình hình hiện tại. Cha em nói rằng ông ấy nghi ngờ Bộ Pháp thuật đã bị Chúa tể Hắc ám kiểm soát. Nhiều người đã bắt đầu chạy trốn ra nước ngoài."
Vừa nói, Esther vừa mở sách giáo khoa. Dù đang trò chuyện, cô vẫn tranh thủ làm một ít bài tập.
Có lẽ do chủ đề quá nặng nề, cả nhóm chìm vào im lặng trong một lúc lâu. Để phá tan bầu không khí, Ron cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói.
"Nhìn kìa! Kia là Cho và mấy người bạn của cô ấy."
Cuối cùng, anh ấy dùng khuỷu tay chọc Harry, ra hiệu anh nhìn về phía trước.
Harry ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ, rồi lại cúi xuống. Giờ đây, khi đối mặt với Cho, anh không còn cảm giác rung động như trước. Nhiều nhất chỉ là một chút tiếc nuối.
"Xem ra cậu không còn thích Cho nữa rồi." Ron nói, hơi bối rối khi thấy phản ứng của Harry.
Harry vẫn cảm thấy hơi lúng túng khi bị nói thẳng ra. Anh ngước mắt lên, nhận thấy cả Hermione và Esther đều không tỏ ra bất ngờ trước lời Ron nói, điều này khiến anh hiểu rằng việc anh thích Cho hẳn đã quá rõ ràng với mọi người từ lâu.
"Đừng nhìn chúng tớ như vậy, trước đây mỗi lần cậu gặp Cho, cậu cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, đến mức không thèm chớp mắt. Đến đứa ngốc cũng nhận ra." Hermione lườm Harry, nói không mấy dễ chịu.
Esther không ngẩng lên, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nhưng em nghe nói gần đây Cho rất thân thiết với một nhân viên của tiệm Công tước mật. Không biết có thật không?"
"Thật đấy." Hermione trả lời Esther, đồng thời liếc qua bài tập cô đang làm: "Phải nói là người đó có phong thái rất giống Cedric. Có vẻ như Cho thích kiểu con trai như vậy."
Nhắc đến Cedric, Harry lại càng buồn hơn: "Không biết Cedric giờ ra sao nhỉ? Hình như lâu lắm rồi không có tin tức gì về anh ấy."
Đừng lo, anh ấy vẫn ổn.
Esther khẽ mỉm cười nhưng không nói gì.