Editor: Moonliz
Trong phòng tĩnh lặng như tờ.
Esther không biết Umbridge còn sống hay đã chết, có lẽ là không qua khỏi.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc giết người, nhưng tình thế lúc này đã không cho cô lựa chọn. Nếu cô nương tay với Umbridge, thì đối phương chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Cô thở hổn hển, cơn đau phía sau lưng gần như khiến cô tê liệt. Esther không biết mình đã mất bao nhiêu máu, chỉ cảm thấy trước mắt quay cuồng. Nếu không phải có ý chí mạnh mẽ chống đỡ, cô đã ngã quỵ từ lâu.
Xung quanh im lặng, không ai nói gì. Esther lê từng bước nặng nề tiến về phía giáo sư Snape. Mọi ánh mắt đều dõi theo cô, dường như tò mò cô định làm gì.
"Thưa giáo sư, cảm ơn cây đũa phép của thầy."
Cuối cùng, cô đến trước mặt giáo sư Snape, đưa tay trả lại cây đũa phép với giọng nhẹ như gió thoảng.
Giáo sư Snape nhìn cô với ánh mắt phức tạp, chậm rãi nhận lấy cây đũa phép.
"Rất tốt! Tuổi còn nhỏ nhưng khả năng kiểm soát bùa chú đã rất xuất sắc."
Lúc này Voldemort mới lên tiếng. Dường như hắn ta rất tán thưởng cô.
Ánh mắt Esther chạm vào ánh mắt Voldemort. Ngay khoảnh khắc đó, cô lập tức nhận ra Voldemort đang dùng Chiết tâm Trí thuật để đọc suy nghĩ của cô!
Cô nhanh chóng dập tắt mọi cảm xúc thừa, giấu đi những ký ức không thể để hắn ta biết, về lời tiên tri, về Harry, về cụ Dumbledore, về Draco........
Cô âm thầm chống cự. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thời gian như kéo dài cả một đời. Toàn thân cô lạnh ngắt, không còn cảm nhận được cơn đau trên người.
Cô chỉ là một học sinh bình thường của nhà Hufflepuff, quen biết với Harry Potter đơn giản vì cùng học tại Hogwarts. Cô thân thiện, tốt bụng, ngoài thành tích học tập nổi trội, chẳng có gì khác biệt với các học sinh khác ở Hogwarts.
Mùa hè trước, cô từng luyện tập Bế quan Bí thuật với cha mình. Cô đã có thể chống lại Barty Crouch Jr. từ năm ba. Giờ đây, cô tự tin có thể đối đầu với Voldemort.
Voldemort rút lui khỏi tâm trí cô. Dường như hắn ta khá hài lòng với biểu hiện của cô. Đang định nói gì đó, thì Esther đã không chịu nổi, ngất lịm.
Ý thức của cô bắt đầu tan biến, rơi vào bóng tối.
Cô mơ một giấc mơ rất dài, nhưng khi tỉnh lại, đã không còn nhớ mình đã mơ thấy gì. Mở mắt ra, cô nhận ra mình không còn ở trong ngục tối, mà đang nằm trong một căn phòng lạ lẫm.
Xung quanh tối tăm mịt mù. Cô cử động một cách khó khăn, cơn đau xé da xé thịt từ lưng khiến cô không kìm được mà kêu lên.
"Cô tỉnh rồi à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Bellatrix với bộ đồ đen toàn thân, đứng cạnh giường, nhìn cô với vẻ thích thú.
Esther lập tức cảnh giác, nheo mắt hỏi: "Bà ở đây làm gì?"
"Đừng căng thẳng thế." Bellatrix tiến lại gần, giơ cây đũa phép, nhẹ nhàng nâng cằm Esther, dường như đang quan sát kỹ gương mặt cô.
"Chủ nhân đã quyết định tha thứ cho tội lỗi trước đây của cô. Quả thật cô rất may mắn đấy, nhóc con."
Esther khẽ nhếch mép, không nói gì.
Tội lỗi gì mà cần Voldemort phải tha thứ cho cô chứ?
Nhưng cô cũng biết rằng mình không thể biểu lộ bất kỳ cảm xúc khinh thường nào.
Người phụ nữ trước mặt cô chính là fan cuồng số một của Voldemort. Nếu để bà ta phát hiện ra cô có thái độ bất kính với Voldemort, chắc chắn sẽ lại có chuyện lớn xảy ra.
Vì vậy, cô chỉ giữ im lặng.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy, không nghe thấy à?"
Bellatrix tỏ vẻ khó chịu trước sự im lặng của cô.
Esther đành phải lên tiếng: "Tôi đau họng."
Tất nhiên Bellatrix không tin lời bịa đặt của cô. Bà ta khẽ nhếch mép, nhưng không tranh cãi, mà cầm lấy thuốc bên cạnh và vung đũa phép để thay thuốc cho cô.
Esther cảm thấy bất ngờ, cô lùi lại theo phản xạ, rồi bị Bellatrix trừng mắt: "Đừng có động đậy!"
Esther không dám cử động nữa, mặc cho bà ta thay thuốc cho mình.
Cô bị thương rất nặng, gần như không còn khả năng di chuyển. Nếu Bellatrix muốn thay thuốc giúp cô, thì cứ để bà ta làm vậy thôi.
Esther lại biến thành một người câm lặng, không nói gì, không phản kháng, để Bellatrix làm xong việc.
Sau khi thay thuốc, Bellatrix nhìn cô một cái rồi nói: "Khi nào cô khỏi, Chủ nhân sẽ triệu tập cô lần nữa."
Thế thì cô phải khiến vết thương này lâu lành hơn rồi.
Esther im lặng không nói, suy nghĩ cách làm vết thương lâu khỏi trong lòng. Đồng thời, cô cũng nghĩ rằng có lẽ nhóm Harry sắp đến trang viên Malfoy rồi. Chỉ cần chờ đến khi họ tới, cô có thể rời khỏi đây cùng họ.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Bellatrix có vẻ không hài lòng trước sự im lặng của cô. Bà ta lạnh lùng trừng mắt, định nói thêm vài lời khó nghe, nhưng ánh mắt đột nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi.
"Sao cô lại có thứ này?"
Bellatrix chộp lấy cổ tay cô, giật cái vòng trên tay cô xuống: "Trên này có huy hiệu của nhà Malfoy. Tại sao cô lại có nó?"
Esther hoảng hốt trong lòng. Cô không ngờ một cái vòng nhỏ như vậy cũng bị Bellatrix phát hiện.
"Cissy!" Bellatrix hoảng hốt gọi lớn. Một lát sau, Narcissa bước vào phòng với gương mặt không hài lòng: "Có chuyện gì vậy, Bella?"
"Tại sao lại có thứ này trên tay cô ta?" Bellatrix bực bội hỏi Narcissa.
"Cái gì mà khiến chị phải làm ầm lên vậy..." Lúc đầu Narcissa không nhận ra thứ đó, nhưng bỗng nhận ra giữa chừng và sắc mặt cũng thay đổi.
"Mẹ, có chuyện gì mà mọi người lại cãi nhau vậy?"
Draco lên tiếng. Hắn đã để ý tình hình từ lâu, và nhanh chóng xuất hiện khi thấy có vấn đề.
Một ý nghĩ lướt qua ánh mắt Bellatrix. Bà ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay Draco, và quả nhiên, trên tay hắn cũng có một cái vòng giống hệt của Esther.
Bellatrix cười lạnh lùng, ném cái vòng lấy từ tay Esther vào người Draco, nghiêm giọng hỏi: "Giải thích cho tôi nghe, tại sao cô ta lại có cái vòng chuyền giống hệt của cháu? Trên đó còn có huy hiệu của nhà Malfoy nữa?"
Draco biến sắc. Hắn nắm lấy cái vòng, định nói gì đó, nhưng đã ngồi dậy một cách khó khăn, bình tĩnh nói: "Trên này là huy hiệu của nhà Malfoy à? Đây là lần đầu cháu biết điều đó đấy. Cháu chỉ mua nó ở hẻm Knockturn. Người bán nói rằng cái vòng này mang lại may mắn, chắc cháu bị họ lừa rồi."
Tất nhiên là Bellatrix không tin. Bà ta cười nhạo: "Cô nghĩ tôi là con nít lên ba à? Muốn qua mặt tôi dễ vậy ư?"
Khi hai người đang nói chuyện, Narcissa đã âm thầm đóng cửa lại, đảm bảo không ai bên ngoài nghe được.
"Bella!" Narcissa nghiêm giọng: "Chỉ là một cái vòng thôi, có thể nó bị đánh rơi đâu đó. Chị cần gì phải làm lớn chuyện như vậy?"
Không phải Narcissa đang bảo vệ Esther, mà là bảo vệ con trai cưng của mình.
Nhưng đáng tiếc, lời bào chữa của bà ấy không có tác dụng. Draco đã cầm lấy cái vòng, bước tới trước mặt Esther, và nhẹ nhàng đeo lại cho cô.
Ngón tay của hắn ấm áp. Trong ánh mắt kinh ngạc của Esther, Draco đeo xong cái vòng, rồi nắm lấy tay cô mà không buông ra.
"Draco! Con đang làm gì vậy?" Narcissa tức giận gọi tên hắn.
"Mẹ, dì Bellatrix." Draco quay lại nhìn họ, từng từ một rõ ràng: "Đúng vậy, Esther là bạn gái của con."