Editor: Moonliz
Khi bị đẩy vào sảnh chính, hơi thở của Esther như ngưng lại trong chốc lát.
Dưới ánh sáng lờ mờ, những bóng người khoác áo choàng đen ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô khi cô bước vào. Họ trông như những con rối bị điều khiển, không có chút ý chí tự chủ nào.
Ở vị trí cao nhất, một bóng người với làn da trắng bệch như sáp, gương mặt méo mó, đáng sợ. Đôi mắt đỏ như máu. Hắn ta khoác một chiếc áo choàng đen, lặng lẽ nhìn Esther, tỏa ra một luồng áp lực khiến người ta kinh hoàng.
Dưới chân hắn ta là một con rắn lớn màu đen đang cuộn mình.
Toàn thân Esther gần như cứng đờ, cô không nói gì, nhanh chóng quan sát những người có mặt một cách cẩn thận.
Trong sảnh chính có không ít người quen. Ngồi ở phía dưới bên trái của Voldemort là giáo sư Snape, còn đối diện ông ấy là Bellatrix, người mà cô đã gặp ở Bộ Pháp Thuật.
Xa hơn nữa là một số Tử Thần Thực Tử mà cô không quen biết, trong đó có ba kẻ đã bắt giữ cô và Luna. Gần cuối là gia đình Malfoy.
Draco đứng ở đó, cơ thể hắn cứng ngắc khi cô bước vào. Esther không dám nhìn thẳng vào biểu cảm của hắn, chỉ lướt qua nhanh.
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc nhất là sự hiện diện của một người không ngờ tới: Dolores Umbridge.
Bà ta vẫn mặc chiếc áo choàng màu hồng yêu thích, trông không khác gì so với trước đây, nhưng thần thái đã thay đổi – giờ đây đầy cung kính và lo lắng, không còn vẻ kiêu căng như trước.
Ánh mắt Esther dừng lại vài giây trên người Umbridge, không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Tại sao bà ta lại ở đây?
"Người đã đến đủ rồi, vậy thì bắt đầu thôi."
Voldemort lạnh lùng lên tiếng. Dù không chỉ đích danh ai, nhưng rõ ràng giọng điệu của hắn ta là đang nói với Umbridge.
Bắt đầu cái gì?
Esther hoàn toàn bối rối, thoáng nhìn Voldemort rồi chuyển ánh mắt về phía Umbridge.
Dường như Umbridge cũng không biết "bắt đầu" nghĩa là gì. Nụ cười trên môi bà ta trở nên cứng ngắc, sau đó cúi thấp người đầy kính cẩn, sợ hãi hỏi: "Thưa Chúa tể Hắc ám vĩ đại, xin hãy tha thứ sự ngu muội của tôi. Ngài muốn tôi bắt đầu điều gì?"
Một tràng cười the thé vang lên từ phía đối diện, đầy vẻ tùy tiện và thờ ơ: "Ngươi nói rằng muốn trung thành với ta, và cũng nói rằng kẻ mà ngươi căm ghét nhất chính là cô ta."
Ánh mắt Voldemort dừng lại trên người Esther trong chốc lát. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cũng khiến Esther như con chuột bị mèo dòm ngó, toàn thân căng thẳng, cảm giác bất an lan tràn trong lòng. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài.
"Thật trùng hợp, cô Mayne đây cũng đang ở đây. Mà ta lại nghe nói tay sai trung thành nhất của ta, Severus, rất coi trọng cô ta. Hiện tại, hắn là hiệu trưởng của Hogwarts, việc trân quý một học sinh xuất sắc cũng không có gì bất thường. Vậy nên, chi bằng các ngươi thể hiện thực lực của mình ngay tại đây. Sinh tử không quan trọng. Tất nhiên người thắng sẽ bình yên vô sự."
Voldemort nói một cách từ tốn, nhưng trong giọng điệu lại thoáng qua chút thích thú.
Người thắng sẽ được yên ổn, vậy người thua thì sao?
Esther không cần hỏi cũng biết kết cục của kẻ thua sẽ không dễ chịu chút nào.
Cô chợt hiểu tại sao đột nhiên Voldemort lại tìm đến cô – hóa ra tất cả là do con cóc màu hồng này gây ra!
Trong lòng Esther chỉ muốn nghiền nát Umbridge thành một quả bóng rồi ném xuống hồ đen ở Hogwarts làm mồi cho mực khổng lồ!
Nhưng lúc này vẻ mặt của Umbridge cũng đầy hoảng loạn. Rõ ràng bà ta không ngờ Voldemort lại đưa ra yêu cầu này. Tuy nhiên, bà ta phản ứng rất nhanh, lập tức cúi rạp người, nói bằng giọng đầy kính cẩn: "Tôi đã hiểu, thưa Chúa tể Hắc ám vĩ đại. Tôi sẽ không phụ lòng tin của ngài!"
Sảnh chính rất rộng, ngoài Voldemort và các Tử Thần Thực Tử đang quan sát cuộc đấu, không gian còn lại đủ lớn để hai người quyết đấu.
Esther cảm thấy tất cả thật nực cười. Cô lại phải đấu tay đôi với Umbridge trước mặt Voldemort sao?
Nhưng cô không còn lựa chọn. Nếu muốn sống sót, cô buộc phải chấp nhận sự vô lý này.
"Tôi không có đũa phép." Esther nói, đây là câu đầu tiên cô mở lời từ khi bước vào.
"Có ai muốn cho cô ta mượn đũa phép không?" Voldemort lên tiếng. Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn tỏ ra lịch sự, nhưng Esther hiểu, đó không phải vì hắn ta là một kẻ phản diện nhã nhặn, mà bởi vì cô và Umbridge chẳng đáng để hắn ta bận tâm. Đối với Voldemort, đây chỉ là một trò tiêu khiển; ai thắng, ai thua, ai sống, ai chết, hắn ta cũng chẳng quan tâm.
Draco vô thức nhúc nhích, nhưng lập tức bị mẹ hắn là Narcissa nắm chặt cổ tay. Narcissa nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì, còn Draco thì vẫn nhìn chằm chằm vào Esther, đôi mắt xám xanh phủ một tầng sương chết lặng.
Giáo sư Snape đứng dậy, lạnh lùng ném đũa phép của mình về phía Esther. Ông ấy nói bằng giọng lãnh đạm: "Tiểu thư Mayne, tốt nhất đừng làm tôi thất vọng."
Esther bắt lấy đũa phép của giáo sư Snape. Cô muốn mỉm cười với ông ấy, nhưng hoàn toàn không thể.
Cô kìm nén ý muốn bỏ chạy, quay người, đối mặt với Umbridge.
Trên gương mặt của Umbridge, vẻ sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là sự tự tin lạnh lùng và nham hiểm. Bà ta nhìn Esther như nhìn một xác chết.
Esther bỏ qua ánh mắt đó, thực hiện nghi thức chào hỏi trước khi đấu. Những nghi thức này là do giáo sư Snape và Gilderoy Lockhart đã dạy cô.
Umbridge không đáp lời. Bà ta thực sự căm ghét Esther và cụ Dumbledore, những kẻ đã đẩy bà ta ra khỏi Hogwarts. Chính điều này khiến bà ta sa sút trong một thời gian dài. Sau khi Voldemort trở lại, bà ta ngay lập tức đứng về phía hắn ta, tích cực đàn áp các phù thủy Muggle và quay trở lại trung tâm quyền lực. Bà ta không muốn dễ dàng từ bỏ vị trí này.
Umbridge không nói một lời mà tấn công Esther ngay lập tức.
Esther lập tức đỡ đòn. Nếu xét về kinh nghiệm, cô tự tin mình vượt trội hơn Umbridge. Cô đã được huấn luyện với cha mẹ trong kỳ nghỉ hè và thường xuyên đấu tay đôi với anh em nhà Carrow tại trường. Phản xạ và tốc độ niệm chú của cô đều rất đáng kinh ngạc.
Chỉ vài chiêu sau, Esther đã nắm thế chủ động. Không cần dùng đến những câu bùa chú Hắc ám nguy hiểm, mà với các bùa đơn giản như "Expelliarmus" (Bùa Giải giới), "Protego" (Bùa chắn), và "Impedimenta" (Bùa Cản trở), cô đã khiến Umbridge lúng túng.
Voldemort và các Tử Thần Thực Tử quan sát trận đấu, một số người bất ngờ trước màn thể hiện của Esther.
Một tia sáng đỏ lướt qua cánh tay Esther, khiến cô đau rát, nhưng cô tận dụng cơ hội này để tung ra "Stupefy" (Bùa Choáng). Bùa chú trúng đích, Umbridge bị hất văng lên không trung, đập mạnh vào tường và không thể đứng dậy.
Thắng thua đã rõ.
Esther thở dốc, quay người đối mặt với Voldemort. Nhưng cô thấy một tia chế giễu trong ánh mắt hắn ta.
Cảm giác bất an lập tức tràn đến. Ngay lúc đó, phía sau cô vang lên tiếng niệm chú xé lòng. Cô nhanh chóng quay lại né tránh, nhưng không kịp. Bùa chú trúng vào lưng cô, gây ra cơn đau cháy bỏng. Máu ấm bắt đầu chảy, cơ thể cô lảo đảo, rồi khuỵu xuống, chống tay mới không ngất đi.
"Tôi chưa thua! Tôi không thể thua!"
Umbridge hét lên, đôi mắt trợn trừng đầy căm phẫn. Bà ta cố gắng đứng dậy, trông như một con cóc đang tức điên.
Câu thần chú vừa rồi chính là do bà ta lén tấn công.
Ánh mắt Esther trở nên lạnh lùng. Cô không nên nhân nhượng với kẻ như Umbridge ngay từ đầu.
"Crucio!"
Umbridge gào lên, sử dụng Lời nguyền Tra tấn lên Esther.
Esther nghiến chặt răng, không để tiếng kêu đau đớn bật ra. Nhờ những "bài huấn luyện" của anh em Carrow, cô không quá xa lạ với lời nguyền này và vẫn có thể chịu đựng.
Trước khi Umbridge kịp tung ra bùa chú thứ ba, Esther dùng hết sức lực đứng dậy, chĩa đũa phép về phía bà ta và niệm "Reducto!" (Phá hủy).
Bùa chú trúng đích một cách bất ngờ. Umbridge khựng lại, ánh mắt ngỡ ngàng trước khi ngã gục. Lần này, bà ta không thể đứng dậy nữa.