Editor: Moonliz
Esther không thể ngủ được. Một phần là vì vết thương đau nhức sau lưng, một phần là vì sự giằng xé trong tâm hồn.
Mãi đến đêm khuya, Draco vội vàng tới, mang theo một ít đồ ăn và thuốc chữa trị cho cô.
Esther cố gắng gượng dậy, trước tiên uống một hơi hết chỗ thuốc đắng ngắt, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, hỏi về kết cục của Umbridge.
"Bà ta... chết rồi." Draco nói. "Ban đầu còn thở thoi thóp, nhưng sau đó Chúa tể Hắc ám ra lệnh ném bà ta ra ngoài. Nghe nói bà ta chỉ sống sót cho đến khi rời khỏi trang viên Malfoy, rồi qua đời ngay sau đó."
Nghe xong, Esther ngây người ra, không biết phải nói gì.
Umbridge cả đời làm nhiều điều ác, nhưng không ngờ cuối cùng lại có kết cục như vậy.
"Đừng nghĩ nhiều nữa." Draco thấy cô biểu lộ phức tạp, bèn an ủi: "Vốn dĩ bà ta chẳng phải người tốt. Chuyện xảy ra lần này cũng là do tự chuốc lấy. Muốn đầu quân cho Chúa tể Hắc ám thì cứ làm đi, sao lại kéo em vào? Kết quả là hại người hại mình, chết cũng chẳng oan."
Esther thở dài, không nói thêm gì nữa.
Cô hiểu hết những lý lẽ mà Draco nói, nhưng đây là lần đầu tiên có người chết vì cô, nên cô vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thuốc vẫn đắng như mọi khi, dạ dày cô co thắt, thậm chí nhìn thấy đồ ăn thơm ngon cũng chẳng thề thấy thèm ăn.
Nhưng để Draco không phải lo lắng, cô vẫn cố gắng ăn một ít.
"Tình hình bên ngoài thế nào rồi?" Cô ăn vài miếng rồi tiếp tục hỏi Draco.
Draco trả lời: "Vẫn như vậy thôi. Nhóm của Potter sống chết chưa rõ, trường học vẫn là địa bàn của anh em nhà Carrow. Còn Ernie, cậu ta có viết thư hỏi thăm về em."
Nói đến đây, Draco dừng lại một chút, nhìn ánh mắt lo lắng của Esther rồi mới nói tiếp: "Nhưng lá thư đó không đến được tay anh, vì bị Greyback nhìn thấy. Tuy nhiên, ông ta là người sói, đầu óc không minh mẫn, chắc không nhận ra điều gì."
"Vậy thì tốt." Esther gật đầu, nhưng lo lắng trong lòng không hề vơi bớt.
Cô tự hỏi không biết cha mẹ cô sẽ thế nào khi biết cô mất tích?
Hy vọng Giáo sư Snape đã báo tin về tình hình của cô cho họ.
Và hy vọng họ đừng vì cô mà nóng nảy làm gì đó liều lĩnh, như đột nhập thẳng vào trang viên Malfoy.
"Anh gửi một lá thư giúp em nhé." Esther nắm lấy tay Draco. "Hãy gửi đến căn nhà ở London, anh vẫn còn giữ khoá cảng đúng không? Em sẽ viết ngay bây giờ, sau đó anh mang đi giùm em nhé."
Draco nhanh chóng đứng dậy lấy giấy bút cho cô. "Thực ra, anh có thể dùng khoá cảng để đưa em ra ngoài ngay."
Esther nhận giấy bút, lắc đầu trước lời đề nghị của Draco. "Không được. Chúa tể Hắc ám đã biết đến sự tồn tại của em. Nếu bây giờ em đột nhiên biến mất, chắc chắn hắn ta sẽ nổi giận. Còn Bellatrix nữa, bà ta đã biết mối quan hệ giữa chúng ta. Nếu em biến mất, bà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ anh. Có thể bình thường bà ta sẽ nể tình thân mà hơi thiên vị anh, nhưng chỉ cần liên quan đến Chúa tể Hắc ám, chắc chắn bà ta sẽ trung thành tuyệt đối với hắn ta. Em không thể để gia đình anh rơi vào nguy hiểm được."
Nghe vậy, lòng Draco trĩu nặng. Hắn im lặng nhìn Esther vội vàng cầm bút viết thư một cách, ánh mắt dừng lại trên gương mặt hốc hác của cô, đôi mắt hắn ánh lên nỗi buồn.
"Anh nghe cha anh nói, hồi ở Sở Bí mật, em cố tình thả cha anh đi. Giờ đây, em lại luôn nghĩ cho anh. Anh thật sự..."
Có hơi đau lòng.
Đau lòng vì hắn luôn khiến cô phải chịu đựng, luôn làm phiền cô.
Draco bỗng cảm thấy bản thân thật vô dụng. Nếu không phải vì yêu hắn, chắc chắn Esther sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.
"Đừng nói những chuyện đó nữa." Esther viết vội vài dòng, sau đó xé tờ giấy ra và gấp lại. "Anh không nghĩ đến việc em cũng đã cân nhắc cho anh rồi à? Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Việc quan trọng nhất bây giờ là gửi bức thư này giúp em. Nhớ nhé, chỉ cần để thư trong phòng khách, sau đó gọi điện thoại treo trên tường, không cần nói gì cả, chỉ cần cúp máy. Sẽ có người đến kiểm tra." Draco gật đầu, sau đó luyến tiếc rời đi.
Giải quyết được một việc, Esther cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ít nhất đêm nay cô không cần phải khóc nữa.
Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt cô, cô bắt đầu nghĩ về bước tiếp theo.
Trang viên Malfoy không phải nơi có thể ở lâu.
Hiện tại cô và Luna đã bị chia cắt, và khi nhóm của Harry gây náo loạn tại trang viên Malfoy, có lẽ cô sẽ không kịp trốn thoát cùng họ.
Quan trọng hơn, ai biết Voldemort đang toan tính điều gì?
Nếu đột nhiên hắn ta nổi hứng và ép cô trở thành Tử Thần Thực Tử thì sao?
Cô có thể phản kháng không? Chắc chắn là cô có thể, nhưng hậu quả của việc chống đối sẽ là cái chết hoặc sống không bằng chết. Cô không muốn chết, nên nếu đến mức đó, có lẽ cô sẽ không dám chống lại.
Nhưng cô lại không cam lòng khi phản bội Harry, huống chi trong lòng cô còn giữ một bí mật to lớn. Ở lại thêm một giây bên Voldemort là thêm một giây nguy hiểm.
Bellatrix nói rằng khi vết thương của cô lành, Voldemort sẽ triệu kiến cô lần nữa. Nếu có cách gì để thoát, thì chỉ có thể hành động trong vài ngày tới.
Ban đầu cô có thể cố ý khiến vết thương lành chậm lại để trì hoãn thời gian. Nhưng điều này cũng có rủi ro: Nếu Bellatrix phát hiện ra, chắc chắn mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn. Vì vậy, cô phải nghĩ ra cách khác.
Nhưng cách gì đây?
Hiện tại, cô hoàn toàn không có ý tưởng nào.
Cô buộc bản thân phải bình tĩnh lại, không được nóng vội. Càng nóng vội, càng bất lợi. Cô đã vượt qua được bao nhiêu khó khăn, sao có thể gục ngã ở đây?
Ngày này qua ngày khác trôi qua.
Đến khoảng ngày thứ ba sau khi tỉnh lại, một nguy hiểm mới xuất hiện.
Cửa phòng cô đột nhiên bị ai đó xô mạnh, Greyback nồng nặc mùi rượu bước vào.
"Từ đầu tôi đã chú ý đến cô rồi." Hình dáng to lớn của gã như một ngọn tháp sắt, tỏa ra sự tàn bạo khiến người ta cảm thấy kinh tởm.
"Một cô gái quá đỗi xinh đẹp, nhìn đôi mắt kia xem, đẹp như ngọc quý vậy, thật khiến tôi động lòng, động lòng đến mức muốn móc nó ra ngay lập tức."
Gã tiến lại gần từng bước. Esther nhận ra ánh mắt của gã đầy vẻ điên loạn, trên người còn dính đầy máu tươi. Máu đó không phải của gã, mà không biết là của ai.
Vết thương của Esther đã đỡ hơn nhiều so với vài ngày trước. Ngay khi Greyback bước vào, cô đã cảnh giác ngồi dậy, tay vươn tới dưới gối, nơi giấu mảnh gương vỡ.
"Cắn nát cổ họng cô, chắc chắn nhìn cô giãy giụa sẽ rất thú vị." Greyback vẫn tự lẩm bẩm. Esther thở hỗn hền vài hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Nếu ông dám giết tôi, Chúa tể Hắc ám sẽ không tha cho ông đâu! Ngài nói rằng còn cần gặp tôi."
Greyback cười khẩy: "Chỉ là một con bé vô dụng thôi. Dù tôi có giết cô, Chúa tể Hắc ám cũng chẳng trách tôi đâu. Tôi là cánh tay đắc lực của ngài. Nhưng đúng là giết cô thì phiền phức thật."
Nói rồi, gã nhìn Esther từ đầu đến chân bằng đôi mắt đục ngầu, sau đó cười gắn: "Nếu không thể giết cô, thì tìm chút niềm vui khác cũng được."
Ánh mắt Esther trở nên sắc lạnh. Cô siết chặt mảnh gương vỡ trong tay.
Một luồng sát ý trồi dậy trong lòng cô.