Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 340: Kho báu của chú rồng độc ác



Editor: Moonliz

Draco trở về rất nhanh, không rõ hắn đã xử lý mọi chuyện như thế nào.

Khi quay lại, hắn còn cầm theo một lọ thuốc.

"Uống đi." Hắn nhẹ nhàng an ủi Esther, chỉ khi thấy cô uống hết thuốc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh đã xử lý thế nào?"

Esther hỏi khi cô nằm im trong vòng tay hắn, giọng khàn khàn, khiến giọng nói của cô nghe có phần lạnh lùng hơn thường lệ.

"Cũng không phức tạp lắm. Anh đã dàn dựng hiện trường giả, rằng em đã giết tên súc sinh đó, rồi dùng đũa phép của gã để tạo dấu vết việc di chuyển bằng phép Độn thổ. Anh biết em có thể làm được điều này."

Draco đáp, giọng trầm buồn: "Nhưng hiện giờ, trong tình cảnh này, em thật sự nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Chỉ là........ xin lỗi. Hôm đó sau khi gửi thư giúp em, mẹ anh đã phát hiện chuyện về khoá cảng và đã lấy nó đi. Nên tạm thời, anh không thể đưa em rời khỏi đây."

Esther lắc đầu: "Không sao đâu. Hơn nữa, với tình trạng bị thương nặng như thế này, em cũng không muốn về nhà để gia đình lo lắng."

Cô nhanh chóng suy nghĩ. Thực ra, giả vờ rằng cô đã trốn thoát cũng là một lựa chọn tốt. Như vậy, ít nhất cô không cần lo một ngày nào đó Voldemort bất ngờ ép cô gia nhập Tử thần Thực tử. Vấn đề duy nhất là phải trốn ở đâu. Nếu cô biến mất, chắc chắn Bellatrix sẽ nghi ngờ Draco, và đó sẽ là một rắc rối lớn khác.

Esther nhíu mày, đang suy nghĩ cách giải quyết thì Draco đã lên tiếng: "Nhưng em không cần lo. Có một nơi để trốn."

Hắn vừa nói vừa đứng lên, xoay một món đồ trang trí trên tủ đầu giường. Tủ quần áo của hắn ngay lập tức dịch sang một bên, để lộ một căn phòng bí mật.

"Dinh thự Malfoy đã tồn tại rất nhiều năm. Khi được xây dựng, nó đã có vô số căn phòng bí mật, đến mức đôi khi ngay cả gia đình anh cũng không biết hết được."

Draco giải thích: "Phòng này là do anh tình cờ phát hiện ra. Từ đó, anh dùng nó để cất giữ những thứ quý giá hoặc không muốn cha mẹ tìm thấy. Nơi này không lớn, nhưng thỉnh thoảng vào đây trốn cũng ổn."

Esther cố gắng đứng dậy, nở một nụ cười trêu chọc hắn: "Đúng là không hổ danh được đặt tên Draco. Anh thực sự giống một con rồng thích giấu kho báu."

Draco không để ý đến lời đùa của cô. Hắn bắt đầu dọn sạch những thứ bên trong căn phòng bí mật. Đó là một mớ hỗn độn, chủ yếu là đồ chơi, và rõ ràng đã được cất giấu từ rất lâu.

Esther tinh ý nhận ra trong đó có cả những món quà cô từng tặng cho Draco.

Cô khẽ nhướng mày nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười.

Draco nhanh chóng dọn sạch căn phòng, sau đó quay lại, nhẹ nhàng bế Esther lên, đặt cô vào bên trong để thử.

Căn phòng không lớn, chỉ đủ chứa hai người trưởng thành, và chiều cao cũng không đủ để đứng thẳng người.

Với dáng người mảnh mai của Esther, việc trốn ở đây vẫn còn tương đối thoải mái.

"Được rồi." Draco không nhịn được mà khẽ hôn lên trán cô: "Giờ thì con rồng độc ác đã mang báu vật đẹp nhất thế giới về tổ rồi."

Esther bị hắn chọc cười, nỗi u ám trong lòng tan biển đi một nửa, cô không nhịn được nói: "Draco, sao anh lại có thể nói những lời làm người ta khó đỡ như vậy?"

Thấy cô cười, tảng đá đè nặng trong lòng Draco cuối cùng cũng rơi xuống.

Hắn cúi người bế cô lên đặt lại lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy cô, an ủi: "Được rồi, đã khuya rồi, ngủ đi. Đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh."

Esther gật đầu. Cô nghĩ rằng sau khi mọi chuyện đã xảy ra, có lẽ mình sẽ không thể nào ngủ được. Nhưng có lẽ nhờ vào tác dụng an thần của lọ thuốc, hoặc cũng có thể vì sự hiện diện của Draco mang lại cảm giác an toàn, cô dần quên đi cơn đau trên cơ thể và chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Sáng hôm sau, khi Bellatrix đến tìm Esther, bà ta phát hiện xác của Greyback.

Cái chết của gã ngay lập tức gây ra một chấn động lớn.

Dù là người sói, thường bị các Tử thần Thực tử khác coi thường, nhưng cái chết thê thảm của gã, cộng thêm sự biến mất không dấu vết của Esther đã thu hút sự chú ý của Voldemort.

Việc xảy ra ngay trước mắt hắn ta khiến Voldemort giận dữ, ra lệnh cho Bellatrix điều tra rõ mọi chuyện và tìm hiểu xem Esther đã đi đâu.

Bellatrix nhận lệnh, lần theo dấu vết máu từ cửa cho đến góc hành lang, nơi bà ta tìm thấy đũa phép của Greyback và một chiếc giày của Esther. Câu thần chú cuối cùng được niệm từ đũa phép là "Độn thổ".

Mọi chuyện đã rõ ràng: Greyback bất ngờ tấn công Esther, nhưng không ngờ bị cô phản công và giết chết. Sau đó, Esther dùng đũa phép của gã để trốn thoát.

Dù sự việc rõ ràng là vậy, nhưng Bellatrix vẫn nghi ngờ. Người đầu tiên bà ta nghi ngờ chính là Draco.

"Cháu nói cho tôi biết, có phải cháu đã giúp cô ta bỏ trốn không?"

Bellatrix xông vào phòng Draco, lục soát kỹ lưỡng, cố tìm ra điều gì đó bất thường nhưng không phát hiện được gì.

Draco tái mặt, lắc đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi và bất lực: "Không phải cháu. Nếu cháu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, cháu đã không để Esther ở một mình trong căn phòng đó!"

Bellatrix cười lạnh. Thực ra, bà ta cũng nghĩ rằng với tính cách của Draco, hắn không đủ to gan để giết người. Vì vậy, bà  ta không nghi ngờ việc Draco giúp Esther giết chết Greyback , mà chỉ nghĩ rằng hắn đã giúp cô trốn thoát.

"Greyback xuất hiện trong phòng Esther làm gì? Gã đã làm gì?" Draco lớn tiếng hỏi trước khi Bellatrix kịp nói, nét mặt lo lắng và sợ hãi của hắn được thể hiện rất tự nhiên.

Nghi ngờ trong lòng Bellatrix giảm đi đáng kể. Bà ta lạnh giọng đáp: "Gã còn có thể làm gì được nữa? Hoặc là giết cô ta, hoặc là định giở trò đồi bại. Đừng mong cái thứ ăn xác bẩn thỉu đó biết đến liêm sỉ. Nhưng tiếc là lần này gã quá chủ quan, tưởng rằng đó là một con cừu non, không ngờ con cừu trông có vẻ hiền lành lại phản công và giết chết gã."

Nói đến đây, Bellatrix cũng thấy buồn cười. Bà ta vốn khinh thường Greyback, nên rất vui khi gã chết. Bà ta bật cười lớn: "Hahaha, thú vị thật. Đúng là cô gái nhỏ của cháu không phải dạng vừa. Đợi đến khi tôi tóm được cô ta lần nữa........"

Bellatrix chưa kịp nói hết câu, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm Draco khiếp sợ.

"Dì định làm gì?" Hắn không nhịn được hỏi.

Bellatrix liếc hắn một cái không hài lòng: "Cissy không dạy cháu cách cư xử à? Sao dám lớn tiếng với tôi như vậy? Cái tính cách yếu đuối, vô dụng của cháu giống cha cháu y như đúc. Nói thật, cháu còn chẳng bằng đứa bạn gái nhỏ của cháu. Dù không có đũa phép và đang bị thương, cô ta vẫn có thể giết chết được cái thứ bẩn thỉu đó. Mạnh hơn cháu nhiều."

Nói xong, bà ta cảm thấy phiền lòng và quay người rời đi.

Draco im lặng nhìn bà ta rời khỏi. Để chắc chắn, hắn không đưa Esther ra ngoài ngay mà đợi đến khi xác định Bellatrix đã đi hẳn mới vội vàng bế cô ra.

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Esther đã khá hơn nhiều, nhưng vết thương quá nặng khiến cô vẫn chưa thể cử động linh hoạt.

"Xem ra dì Bellatrix của anh cũng khá ngưỡng mộ em." Esther còn nói đùa được.

Draco nhíu mày: "Bà ta không phải người tốt. Được bà ta ngưỡng mộ không phải chuyện gì đáng tự hào đâu."

"Draco."

"Ừm?"

"Bà ta mắng anh như thế mà anh không buồn à?"

Draco cười tự giễu: "Buồn gì chứ? Bà ta nói đúng mà. Anh đúng là đồ vô dụng."

"Không đâu." Esther khẽ áp má vào hắn, giọng nhẹ nhàng: "Trong mắt em, anh là một anh hùng dũng cảm."

Người hùng giải cứu thế giới của riêng em.