Editor: Moonliz
Khi Esther quay lại Phòng Yêu Cầu, mọi người vẫn chưa nghỉ ngơi.
Thấy cô trở về, Ernie là người đầu tiên bước tới, quan tâm hỏi: "Mọi việc suôn sẻ chứ?"
Esther vỗ nhẹ lên vai anh ấy, mỉm cười: "Mọi thứ đều rất suôn sẻ."
"Esther, cậu đi lấy thứ quan trọng gì vậy?" Ginny tò mò hỏi khi tiến lại gần.
Esther vỗ lên chiếc túi nhỏ của mình, ra vẻ bí ẩn: "Đây là một bí mật, sau này mọi người sẽ biết."
Dù Ginny rất tò mò nhưng không hỏi thêm. Trong lúc Esther ra ngoài, cô ấy và những người khác đã giúp dựng lều cho cô. Bây giờ, cô ấy kéo Esther đi đến phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
"Ban đầu nơi này không có phòng tắm, nhưng sau khi các nữ sinh đến đây để trốn nhiều hơn, nên Phòng Yêu Cầu đã xuất hiện thêm khu vực này để đáp ứng nhu cầu." Ginny giải thích.
Mặc dù họ kể về những gì đã trải qua với vẻ bình thản như thể đã quen, nhưng ai mà thực sự có thể quen với khổ nạn chứ?
Esther thầm nghĩ: Đã trở lại Hogwarts, thì cô không thể làm ngơ trước những đau khổ của bạn bè được.
Đúng vậy, cô quyết tâm "gây chuyện", mà không chỉ là chuyện nhỏ, lần này sẽ là một chuyện lớn. Nhưng không phải ngay bây giờ. Cô cần chờ thêm sự hỗ trợ từ những người khác.
Trong vài ngày tiếp theo, cô tạm thời nghỉ ngơi, giúp mọi người điều chế thuốc chữa thương và tích cực liên lạc với các thành viên của Đội Quân Dumbledore đang hoạt động ở bên ngoài.
Đến ngày thứ ba, Neville dẫn về ba người nữa: Luna, Cho, và Cedric trong diện mạo cải trang.
Sự xuất hiện của họ khiến tất cả mọi người bất ngờ. Luna và Cho vốn là thành viên cũ của D.A., nên ai nấy đều vui mừng và chào đón họ.
Chỉ riêng Cedric – người có diện mạo xa lạ – khiến mọi người ngờ vực.
"Đây là ai vậy?"
Ginny nhìn về phía người đàn ông đang nắm tay Cho. Cô biết đây là bạn trai mới của Cho, nhưng không hiểu tại sao Cho lại đưa anh ấy đến đây.
Esther, người biết rõ sự thật, không giấu được niềm vui. Cô lần lượt ôm chầm lấy ba người bạn, sau đó bước lên phía trước cùng Cedric, hướng về phía đám đông.
"Mọi người, hôm nay tớ muốn giới thiệu một người bạn cũ rất quen thuộc với tất cả chúng ta."
Nụ cười rạng rỡ trên môi cô, trong khi Cedric cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Trước ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, anh ấy nhẹ nhàng rút đũa phép, chạm vào khuôn mặt mình.
Trong chớp mắt, diện mạo của anh ấy bắt đầu biến đổi. Hai giây sau, một khuôn mặt điển trai quen thuộc hiện ra.
"Hít——!"
Cả căn phòng vang lên tiếng hít thở ngạc nhiên.
Ernie là người đầu tiên bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, lớn tiếng hét lên: "Anh Cedric!"
Cedric gật đầu với anh ấy, giọng nói trầm ấm vang lên: "Đã lâu không gặp."
"Anh Cedric!"
Các học sinh nhà Hufflepuff lập tức vây lấy anh ấy. Từng người một ôm anh ấy, ai nấy đều không giấu được niềm vui sướng ngập tràn trên khuôn mặt.
"Merlin ơi! Anh Cedric, anh đã hoàn toàn hồi phục rồi phải không?"
"Em không ngờ có ngày lại được gặp anh!"
"Tuyệt vời quá! Anh Cedric đã trở lại!"
.........
Mọi người nói liên tục, sự phấn khích lan tỏa khiến ngay cả các học sinh từ các nhà khác cũng bị cuốn theo, cùng vây quanh Cedric.
Cedric vốn là người có nhân duyên tốt, không chỉ học sinh nhà Hufflepuff yêu quý anh ấy, mà ngay cả học sinh của hai nhà Gryffindor và Ravenclaw cũng dành nhiều thiện cảm. Chỉ riêng Slytherin là ngoại lệ.
Neville cũng không giấu được sự xúc động. Dù thế nào, việc Cedric – người từng mất tích trong giai đoạn đầu Voldemort đã trở lại, giờ đây xuất hiện an toàn là một niềm cổ vũ lớn cho tất cả.
Trước những câu hỏi quan tâm liên tiếp từ các đàn em, Cedric kiên nhẫn trả lời từng câu một, không hề tỏ ra khó chịu.
Khi không khí dần lắng xuống, Ernie chợt nhận ra điều gì đó và quay sang Esther: "Vậy là em đã biết rằng anh Cedric vẫn ổn và đang ở làng Hogsmeade từ lâu rồi đúng không?"
Esther hơi đắc ý đáp: "Tất nhiên. Em gặp anh Cedric từ lâu rồi, nhưng vì lý do an toàn nên chưa nói với bất kỳ ai."
"Em giấu giỏi thật đấy! Còn bao nhiêu chuyện mà bọn anh chưa biết nữa hả?"
Ernie nhớ đến việc tình cờ phát hiện ra mối quan hệ giữa Esther và Malfoy. Nếu không phải do tình cờ, có lẽ đến giờ anh ấy cũng chẳng biết gì.
Esther cười, nửa đùa nửa thật: "Em còn giấu nhiều thứ lắm. Nhưng bây giờ chưa tiện nói. Hy vọng đến lúc mọi người biết sự thật, sẽ không giận em nhé!"
Cô đang cẩn thận chuẩn bị tâm lý cho họ, vì thực tế, cô còn giữ bí mật lớn hơn nhiều – việc cụ Dumbledore giả chết để thoát thân.
Ginny cười trêu: "Cũng còn tùy cậu giấu chuyện gì. Nếu là chuyện tốt như anh Cedric bình an, thì có thể tha thứ."
"Này, mọi người! Hôm nay là một ngày vui như vậy, tại sao không uống chút rượu để ăn mừng nhỉ?" Seamus đứng dậy đề nghị.
"Hay đấy!" Neville cũng đứng lên: "Để tớ sang quán Đầu Lợn lấy vài thứ."
Esther vội gọi với theo: "Em còn tiền cọc ở đó, cứ tính vào khoản của em nhé!"
Cô cũng thấy vui, nên không ngăn cản họ. Dù rằng với tửu lượng hai ly đã say của mình, cô biết chắc mình không uống được nhiều.
Neville rời đi qua lối đi bí mật, không lâu sau đã quay lại, mang theo cả đồ ăn, thức uống và... một người nữa.
"Đã lâu không gặp! Mọi người có nhớ tôi không?"
Justin mặc đồng phục Hufflepuff, bước vào với dáng vẻ tự tin, dang rộng hai tay, lớn tiếng chào hỏi.
Thấy anh ấy, ngay cả Esther cũng bất ngờ. Ernie lập tức lao đến ôm chầm lấy anh ấy: "Người anh em! Tớ biết mà, cậu nhất định sẽ trở về!"
Neville cười giải thích: "Tớ vừa tới quán Đầu Lợn thì gặp Justin, thế là dẫn cậu ấy về luôn."
Justin hào hứng nói: "Tớ đã theo dõi mọi người suốt thời gian qua, nhưng cha mẹ tớ quản chặt quá, không cho phép tớ trở lại. Phải thuyết phục mãi họ mới đồng ý. Ngay khi được phép, tớ lập tức trở về để chiến đấu cùng mọi người."
"Không hề muộn đâu!" Ernie vỗ mạnh vào vai Justin: "Chào mừng cậu trở về nhà!"
Những tin vui liên tiếp khiến tâm trạng Ernie vô cùng phấn chấn. Nhìn bạn bè lần lượt trở về an toàn, anh ấy xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.
Với mọi người ở bên, dù phải đối đầu với Voldemort ngay lúc này, thì anh ấy cũng không còn sợ hãi nữa.
"Ernie nói đúng!" Seamus giơ cao cốc bia bơ: "Chào mừng trở về!"
Tất cả cùng nâng ly. Những gương mặt trẻ trung rạng rỡ ánh lên niềm vui và hy vọng.
"Cạn ly nào! Chúc mừng bạn bè đã trở về, và cầu mong những người còn ở ngoài sớm đoàn tụ với chúng ta!"
"Cạn ly!"