Editor: Moonliz
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh. Khi hiệu lực của Thuốc Đa dịch dần biến mất, Esther nhìn vào gương, thấy bản thân từ từ trở lại hình dáng thật.
Draco không đến.
Cô không quá thất vọng, bởi dưới sự áp bức của anh em nhà Carrow, cuộc sống của học sinh Slytherin cũng chẳng dễ dàng gì. Việc hắn không thể ra ngoài cũng là điều dễ hiểu. Quan trọng là cả hai đều đã quay lại Hogwarts, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội gặp nhau.
Cô đội chiếc mũ trùm rộng lên đầu, chuẩn bị quay về Phòng Yêu Cầu. Đúng lúc đó, chiếc vòng tay trên tay cô lại phát sáng, một luồng ánh sáng mỏng manh lan tỏa. Cô khựng lại trong giây lát, và chỉ vài giây sau, ánh sáng ấy biến mất, lần này không phải do cô ngắt, mà là Draco chủ động.
Hắn vẫn đang tìm cô.
Hơn nữa, hắn cũng rất cẩn thận giống cô, chỉ xác định đại khái phương hướng.
"Vậy đợi anh thêm vài phút nữa vậy." Esther thở dài nhẹ nhàng.
Chẳng bao lâu, tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên ngoài, và dáng người gầy gò của Draco xuất hiện ở đó.
Ban đầu, Esther nghĩ mình có thể giữ bình tĩnh khi gặp lại hắn. Nhưng thực tế là, ngay khi thấy hắn, trái tim cô không thể kìm được mà đập rộn ràng. Cô chạy vội đến, lao vào vòng tay hắn.
Draco cũng dang rộng vòng tay, ôm cô thật chặt mà không hề do dự.
"Esther!"
Hắn chỉ gọi tên cô một lần, giọng đầy kinh ngạc và vui sướng, đôi mắt cũng hơi đỏ lên.
Esther cũng ôm chặt hắn, mãi đến khi nhịp tim của cô dần bình thường trở lại, cô mới ngẩng đầu lên, mỉm cười trêu chọc: "Sao lần nào anh cũng muốn khóc vậy? Ernie còn nói gần đây em hay khóc, nhưng anh còn hay khóc hơn em."
Bởi vì mỗi lần chia xa đều có thể là vĩnh biệt, nên mỗi lần gặp lại đều là một sự sống sót kỳ diệu.
Hắn bật cười, không kìm được cúi xuống hôn cô.
Tất cả những đau khổ mà hắn trải qua trong những ngày qua đều tan biến ngay khi gặp lại cô.
Cô chính là phương thuốc chữa lành, là nguồn dũng khí duy nhất của hắn.
"Em về trường từ khi nào? Chẳng phải tất cả các lối đi bí mật vào trường đều bị bịt kín rồi sao? Em vào bằng cách nào?"
Sau khi cảm xúc khi gặp lại nhau dần lắng xuống, Draco vẫn không chịu buông cô ra, vừa ôm chặt vừa hỏi.
Esther để mặc hắn ôm, cô biết mình không thể ở ngoài quá lâu, nên chỉ định nói chuyện vài câu rồi rời đi.
"Em vừa mới đến vào hôm nay thôi. Ở quán Đầu Lợn vẫn còn một lối đi bí mật dẫn thẳng đến Phòng Yêu Cầu. Thậm chí anh em nhà Carrow còn không biết Phòng Yêu Cầu nằm ở đâu, nên đương nhiên không thể chặn được lối đi này."
"Thực ra... em không nên quay lại. Chúa tể Hắc ám đang tìm em. Nếu anh em nhà Carrow phát hiện em ở Hogwarts, chắc chắn họ sẽ bắt em giao cho hắn ta."
"Họ không thể bắt được em đâu." Esther tự tin đáp. "Và một khi em đã quay lại, em sẽ không để họ tiếp tục làm loạn như vậy nữa."
Draco nới lỏng vòng tay, cúi xuống nhìn cô: "Em lại định làm gì nữa đây?" Hắn hỏi ngược, nhưng khuôn mặt không tỏ vẻ phản đối quá nhiều, vì hắn hiểu rõ tính cách của Esther. Một khi cô đã quyết định làm gì, chẳng ai có thể ngăn cản được. Vì thế, hắn chỉ thấy bất lực mà thôi.
"Anh đừng làm vẻ mặt như thể em sắp gây chuyện lớn như thế." Esther thân thiết nhéo má hắn. "Em không bao giờ làm điều gì mà mình không chắc chắn."
"Vậy thì có gì khác đâu? Rốt cuộc vẫn là gây chuyện mà." Draco bắt lấy cái tay đang nhéo má mình của cô và giữ nó thật chặt.
Esther hừ nhẹ: "Anh cứ chờ xem. Lần này chắc chắn sẽ có lúc cần đến anh, nên nhớ đợi thông báo của em đấy nhé."
"Ừm."
"Ừm? Chỉ thế thôi sao? Chẳng lẽ anh không định bày tỏ quyết tâm sẽ sẵn sàng vì em xông pha nơi dầu sôi lửa bỏng à?"
Esther rút khỏi vòng tay hắn, khoanh tay trước ngực, bắt chước vẻ mặt khó chịu mà hắn hay làm trước đây.
Draco bật cười, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại thấy buồn cười. Có lẽ vì mỗi giây phút ở bên cô đều khiến hắn hạnh phúc.
"Anh còn cười được à?"
Esther càng làm vẻ không hài lòng hơn.
Draco cố nén cười, nắm lấy tay cô: "Được rồi, anh sẵn sàng hiến dâng tất cả vì em, luôn chuẩn bị chiến đấu vì em bất cứ lúc nào."
Hắn nói như thể đang đọc một lời tuyên thệ nghiêm túc, nhưng gương mặt lại buồn cười đến mức Esther không nhịn được, che miệng bật cười.
"Được rồi, em không làm khó anh nữa." Cô giơ tay lên, mỉm cười: "Trễ rồi, em phải về. Anh cũng cẩn thận nhé. Ngủ ngon."
Draco lưu luyến không muốn cô đi, nhưng cuối cùng vẫn buông tay, nhẹ gật đầu: "Ngủ ngon. Mơ đẹp."
Trước khi rời đi, Esther bất ngờ kiễng chân hôn nhẹ lên môi hắn: "Đừng tỏ ra lưu luyến như thế. Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại mà."
"Ai lưu luyến chứ." Draco mỉm cười, nhưng miệng vẫn không thèm thừa nhận. "Anh biết chứ, ngày mai chắc chắn sẽ gặp lại, không chỉ ngày mai, mà cả những ngày sau này nữa."
"Sao nghe giống như anh đang tỏ tình với em vậy?" Esther nheo mắt cười. "Cảm giác như anh sắp lấy nhẫn ra cầu hôn em vậy."
Draco thoáng khựng lại, không hiểu sao mà hai má hắn đỏ bừng lên: "Vậy là em đã nghĩ đến chuyện cưới anh rồi đúng không?"
Esther giả vờ suy nghĩ: "Để em nghĩ xem đã..."
Draco không khỏi hồi hộp, ánh mắt nhìn cô chăm chú, biểu cảm căng thẳng đến tái mặt.
Thấy hắn căng thẳng như vậy, cuối cùng Esther cũng ngừng trêu đùa, bật cười: "Anh không nên hỏi em câu hỏi này đâu, mà anh phải tự hỏi bản thân mình ấy. Draco, chẳng lẽ anh không định chịu trách nhiệm với em à?"
Nghe vậy, không biết Draco nghĩ đến điều gì, tai hắn đỏ bừng. Hắn lập tức trả lời: "Tất nhiên là anh sẽ chịu trách nhiệm! Chỉ là... anh không biết em nghĩ thế nào thôi."
"Nói chuyện này bây giờ còn sớm quá." Esther cười mãn nguyện, nhìn hắn với vẻ trìu mến: "Trước hết, anh phải vượt qua được cửa ải cha mẹ em đã. Mẹ em thì hiền lành, dễ đối phó, nhưng cha em thì không phải người dễ chịu đâu. Đối phó được với ông ấy thì anh mới có cơ hội."
Không những không bị dội gáo nước lạnh, Draco còn càng thêm phấn khởi, ánh mắt sáng rực. Đám mây u ám luôn bao phủ hắn trong hai năm qua giờ như tan biến trong khoảnh khắc này: "Anh sẽ cố gắng!"
Esther bật cười, đã lâu lắm rồi cô mới thấy Draco tràn đầy sức sống như vậy.
"Cố lên nhé. Cha em còn mong em không lấy chồng cả đời đấy."
Tim cô cũng trở nên nhẹ nhàng, rộn ràng hơn.
Trong đêm tối tĩnh lặng, họ bắt đầu mong chờ những ngày tươi sáng ở tương lai.