Editor: Moonliz
Neville và những người khác đưa anh em nhà Carrow đang bất tỉnh cùng vài học sinh Slytherin bị khống chế đến văn phòng hiệu trưởng. Cùng lúc đó, một vài học sinh Slytherin không hài lòng bèn lớn tiếng chất vấn tại sao nhóm Esther lại bắt học sinh của nhà họ.
Esther không nhiều lời, cô tung ngay một bùa trói chặt kẻ hò hét lớn tiếng nhất trong đám đông. Các thành viên D.A. nhanh chóng phối hợp bắt cả người này đi, khiến những kẻ khác không dám hé môi nữa.
Qua đám đông, Esther thoáng nhìn Draco. Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, Draco hơi gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông.
"Trò Mayne, tôi nghĩ trò nên giải thích cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra và các trò đang làm gì?"
Giáo sư McGonagall vội vàng bước tới. Giọng bà ấy vẫn nghiêm nghị như thường lệ, nhưng ánh mắt không tỏ vẻ trách móc nhiều.
Lâu rồi không gặp, trông giáo sư McGonagall như già đi đôi chút. Rõ ràng, sự tồn tại của anh em nhà Carrow không chỉ là nỗi đau khổ cho học sinh, mà còn là gánh nặng với các giáo sư.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, Esther cảm thấy thoải mái. Cô mỉm cười chào Giáo sư McGonagall: "Dĩ nhiên được ạ. Chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh để nói nhé, em sẽ giải thích mọi chuyện cho cô."
Giáo sư McGonagall gật đầu đồng ý.
Esther nhìn sang các giáo sư khác và dịu dàng nói: "Em xin nhờ các giáo sư duy trì trật tự giúp ạ. Em rất xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa sáng của mọi người, nhưng từ giờ trở đi, mọi người có thể tiếp tục tận hưởng những bữa ăn vui vẻ như thường lệ."
Nói xong, cô cúi người chào các giáo sư rồi đứng thẳng lên, rời đi theo Giáo sư McGonagall.
Giáo sư McGonagall không thể chờ đến văn phòng để hỏi rõ sự tình, bà ấy đưa Esther vào một căn phòng nhỏ bên cạnh. Đây là căn phòng từng được dùng trong Cuộc thi Tam Pháp Thuật, nơi các Quán quân đầu tiên chờ đợi các Quán quân khác.
Chớp mắt một cái thôi mà đã nhiều năm trôi qua.
"Trước hết, tôi phải cảm ơn Merlin vì trò đã bình an trở về."
Câu nói đầu tiên của Giáo sư McGonagall khiến Esther hơi bất ngờ. Ngay sau đó, vẻ mặt bà ấy trở nên nghiêm trọng hơn. Bà ấy nói tiếp: "Các trò khống chế anh em nhà Carrow như thế này, có nghĩ đến việc nếu Voldemort phát hiện, không chỉ những người không tham gia như chúng tôi, mà chính các trò sẽ phải chịu sự trả thù của hắn ta không?"
Esther thành thật trả lời: "Chúng em có nghĩ đến. Vì thế, chúng em dự định dùng Lời Nguyền Độc Đoán để kiểm soát anh em nhà Carrow. Như vậy, dù có sơ hở, Voldemort cũng sẽ không phát hiện ngay lập tức."
Giáo sư McGonagall nhíu mày: "Bộ Pháp thuật đã quy định cấm sử dụng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ. Vi phạm sẽ phải vào nhà tù Azkaban."
Esther nghiêm túc nhìn thẳng vào Giáo sư McGonagall: "Bộ Pháp thuật đã bị Voldemort kiểm soát và đã không còn làm tròn trách nhiệm của mình từ lâu. Hơn nữa, những gì anh em nhà Carrow đã làm với các học sinh đủ để họ bị giam ở Azkaban suốt đời. Trong thời kỳ loạn lạc này, việc khống chế hai Tử Thần Thực Tử khét tiếng không phải là chuyện không thể tha thứ."
Giáo sư McGonagall thở dài: "Các trò đã quyết định rồi, thì tôi có nói gì cũng vô ích. Sự dũng cảm của các trò thật đáng khen ngợi. Thật lòng mà nói, nếu không phải tình thế đặc biệt, tôi sẽ cộng điểm cho mỗi người các trò."
Ánh mắt Esther sáng lên: "Không sao đâu ạ! Cô vẫn có thể cộng điểm ngay bây giờ! Trong nhóm vừa hành động, số người nhà Hufflepuff ngang bằng Gryffindor, nhưng nếu tính thêm Cedric thì chúng em đông nhất. Thật lòng mà nói, em rất muốn được trải nghiệm cảm giác nhà mình giành được Cúp Nhà một lần.
Suýt nữa thì giáo sư McGonagall không nhịn được mà bật cười. Bà ấy khẽ lắc đầu, có hơi bất lực: "Tôi nghĩ bây giờ không phải lúc để bàn về chuyện đó. Trước khi tôi cộng điểm, tôi muốn trò giải thích thêm một điều: Vừa rồi trò nói rằng trò đã thay đổi mật khẩu của văn phòng hiệu trưởng? Làm thế nào trò có thể qua mặt được Snape để làm điều đó?"
Esther đã sớm dự đoán được Giáo sư McGonagall sẽ hỏi vấn đề này, nên cô không hề tỏ ra lúng túng, mà còn hỏi ngược lại: "Trước khi trả lời câu hỏi của cô, em muốn hỏi: Trong lòng cô, Giáo sư Snape là một người như thế nào?"
Câu hỏi này khiến Giáo sư McGonagall chững lại trong giây lát. Bà ấy lắc đầu nói: "Tôi không biết. Anh ấy... anh ấy là người mà Albus tin tưởng nhất, nhưng cuối cùng cũng chính anh ấy đã phản bội Albus. Có lẽ, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu anh ấy. Và có lẽ, Albus cũng vậy."
Nhắc đến cụ Dumbledore, giọng McGonagall trở nên nghẹn ngào. Bà ấy cố kìm nước mắt khi nói với Esther.
Thấy vậy, Esther khẽ thở dài. Quả nhiên, sự ngụy trang của Giáo sư Snape hoàn hảo đến mức tất cả những người không biết sự thật đều bị che mắt.
"Vài ngày trước khi Tử Thần Thực Tử xâm nhập Hogwarts, em đã gặp Giáo sư Snape và Giáo sư Dumbledore." Esther nhẹ giọng nói. Ngay khi lời này thốt ra, cô đã thấy nét kinh ngạc hiện lên trên gương mặt của Giáo sư McGonagall.
Chưa để bà ấy kịp hỏi gì, Esther tiếp tục: "Có những chuyện chưa đến lúc nói ra. Em đã hứa với họ không được tiết lộ. Nhưng cô chỉ cần nhớ điều này: Hogwarts chưa bao giờ thực sự rơi vào tay Voldemort. Nó vẫn thuộc về cụ Dumbledore."
Gương mặt nghiêm nghị thường ngày của Giáo sư McGonagall lộ ra vẻ sửng sốt. Bà ấy nghiền ngẫm lời của Esther, cảm nhận dường như chúng ngầm chứa một ý nghĩa gì đó, nhưng bà ấy không thể nắm bắt được rõ ràng.
"Ý trò là gì?" Cuối cùng, Giáo sư McGonagall vẫn lên tiếng hỏi.
"Ý em là có vẻ như Voldemort đã đánh bại được hiệu trưởng Dumbledore, nhưng thực ra tất cả vẫn nằm trong kế hoạch của thầy ấy. Kể cả cái chết của thầy ấy cũng là một phần của kế hoạch."
Esther bình thản đáp.
McGonagall không thể giữ được sự bình tĩnh như Esther. Bà ấy bất giác đứng bật dậy, giọng nói đầy kinh ngạc và gấp gáp: "Merlin ơi! Vậy... vậy tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của Albus sao? Trò biết kế hoạch của cụ, vậy thì sự phản bội của Snape cũng nằm trong đó ư? Anh ấy không thực sự phản bội Albus, không phản bội chúng ta, đúng không?"
Esther không trả lời trực tiếp câu hỏi của Giáo sư McGonagall. Cô chỉ cảm thán: "Cô biết không, thưa giáo sư? Voldemort sinh ra đã không hiểu tình yêu là gì, vì thế hắn ta đã bị đánh bại bởi tình mẫu tử vĩ đại vào cái đêm định mệnh mười mấy năm trước. Sau khi hồi sinh, hắn ta càng mất nhân tính hơn, và cuối cùng, hắn ta vẫn sẽ thua dưới sức mạnh của tình yêu."
"Trò..."
McGonagall chưa bao giờ cảm thấy bối rối như hôm nay. Trước giờ bà ấy không nhận ra Esther có thể nói năng đầy ẩn ý và vòng vo đến thế.
Bà ấy ngập ngừng một lát, không cắt ngang lời của Esther.
"Sự vĩ đại của tình yêu chưa bao giờ là thứ khiến người ta từ bỏ ánh sáng để sa vào bóng tối, mà là thứ giúp những kẻ chìm sâu trong bóng tối có đủ dũng khí để hướng về ánh sáng."
Esther thở dài một hơi rồi nhìn Giáo sư McGonagall với ánh mắt phức tạp: "Giáo sư Snape chưa bao giờ thiếu dũng khí."
Giáo sư McGonagall cau mày, cố gắng tiếp thu những gì Esther đang ám chỉ. Dường như cô đang muốn nói Snape có lẽ chưa bao giờ phản bội họ, nhưng suy nghĩ của bà ấy vẫn còn lộn xộn và cần thời gian để làm rõ.
"Được rồi, giáo sư. Em chỉ có thể nói đến đây thôi. Hãy giữ bí mật những lời này nhé."
Esther đứng dậy, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Em phải đi xem mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa."