Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 361: Một bữa sáng yên bình và giản dị



Editor: Moonliz

Khi Esther bước ra, những người khác đã quay trở lại. Neville hào hứng chạy đến bên cạnh cô: "Thật sự mở ra được rồi! Esther, rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?"

Ginny và những người khác cũng nhìn cô, tất cả đều tò mò muốn biết chuyện đã xảy ra.

Esther chỉ mỉm cười: "Đây là một bí mật. Đến lúc cần biết, mọi người sẽ biết thôi."

Cô không nói, những người khác cũng không hỏi thêm, bởi họ biết rằng làm theo lời cô sẽ không bao giờ sai.

Lúc này, tất cả những người đã trốn trong Phòng Yêu Cầu suốt một thời gian dài đã quay về bàn ăn của nhà mình, vừa trò chuyện vừa ăn sáng cùng các bạn học không hay biết chuyện gì đã xảy ra.

Merlin ơi, đã rất lâu rồi họ chưa được ăn một bữa sáng nóng hổi và thịnh soạn đến vậy.

Thức ăn trên bàn nhanh chóng nhân đôi, phong phú hơn nhiều so với lúc nãy, thậm chí còn đạt tiêu chuẩn như thời kỳ cuộc thi Tam Pháp Thuật khi cả ba trường cùng hiện diện.

Trong trận chiến vừa rồi, không phải không có ai bị thương, nhưng may mắn là chỉ có vài vết thương nhẹ. Chỉ có Colin không may bị trúng Bùa Hóa đá từ một học sinh Slytherin, nhưng bùa chú này không khó để giải, và dưới sự giúp đỡ của Giáo sư Flitwick, cậu ta đã nhanh chóng hồi phục.

Sau những ngày tháng chịu đựng sự hành hạ từ anh em nhà Carrow, những vết thương nhỏ nhặt này không còn đáng kể với mọi người nữa. Ai nấy vẫn vui vẻ ăn uống, trên gương mặt đều là sự hân hoan.

"Tớ từng nói rằng bữa sáng ở Hogwarts chẳng có gì mới, ăn mãi cũng ngán. Nhưng không được ăn trong cả một học kỳ, giờ lại thấy nhớ ghê."

Justin vừa cắm nĩa vào một miếng xúc xích nhỏ, vừa cảm thán.

Trong khi đó, Ernie ngồi bên cạnh anh ấy, đã không còn tâm trạng để nói chuyện mà đang ngấu nghiến bữa sáng của mình.

Esther cũng đang thưởng thức bữa ăn. Sau khoảng thời gian chịu đựng sự "tấn công vị giác" từ Aberforth và phải nhai bánh mì khô trong Phòng Yêu Cầu, cô cũng cảm thấy đồ ăn ở Hogwarts ngon tuyệt vời như Justin vừa nói.

Susan nhìn Esther với gương mặt đầy mãn nguyện, suy đoán: "Vậy nên, Esther, có phải lý do em tổ chức bọn chị tấn công sớm như vậy là vì muốn kịp ăn sáng không?"

Hơn nữa, cô ấy còn nghi ngờ rằng Esther đã báo với các gia tinh ở Hogwarts để chuẩn bị thức ăn từ sớm. Nếu không, làm sao bữa sáng lại có thể trở nên thịnh soạn như vậy chỉ trong thời gian ngắn?

Esther nháy mắt tinh nghịch với Susan mà không nói gì.

Khi đã gần ăn xong, ánh mắt cô quét qua bàn của nhà Slytherin. So với không khí náo nhiệt của ba nhà còn lại, bàn của Slytherin lại bao trùm bởi sự ảm đạm. Gương mặt của tất cả học sinh đều không mấy vui vẻ.

Draco cũng đã quay trở lại. Sự rời đi và trở về của hắn không khiến bất kỳ ai chú ý. Lúc này, hắn là một trong số ít học sinh Slytherin có vẻ mặt bình tĩnh nhất.

Hai người khác là Blaise Zabini và Theodore Nott.

Esther không chắc liệu Draco đã kể với họ về những gì xảy ra hôm nay hay chưa. Có lẽ là chưa, vì so với cô, Draco cẩn trọng hơn nhiều, và những bí mật trong lòng hắn cũng được giấu kín hơn.

Còn sự bình tĩnh của Theodore và Blaise, có lẽ chỉ đơn giản là vì họ không quan tâm.

Cũng thú vị đấy.

Cô tiếp xúc với họ rất ít, những năm đầu có qua lại đôi chút với Theodore, nhưng về sau dần mất liên lạc.

Esther cảm nhận được rằng nhiều lúc Theodore cố tình cắt đứt mọi liên hệ với người khác. Người duy nhất có mối quan hệ gần gũi hơn với anh ta chính là Astoria.

Thế nhưng học kỳ này... Astoria không quay lại trường.

Đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Nói cho cùng, Esther cũng không thật sự thân thiết với họ. Nếu không phải vì Voldemort, nếu cô không phải bỏ ra quá nhiều tâm sức để thay đổi cốt truyện, có lẽ cô đã có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với bọn họ.

Đặc biệt là Astoria. Mặc dù giữa hai người hơi có cảm giác như tình địch, nhưng Esther vẫn rất ngưỡng mộ cô gái ấy. Một người biết rõ số phận của mình nhưng vẫn giữ được tinh thần lạc quan, thật khó để không yêu quý cô ấy.

Ánh mắt Esther lại hướng sang phía khác. Pansy đang nhỏ giọng trò chuyện với Daphne, khuôn mặt đầy bực bội. Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của Esther, Pansy đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô với ánh nhìn đầy ác ý.

Esther không thèm để ý, tiếp tục nhìn cô ta. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ đôi co với Pansy, nhưng giờ đây, cô không còn để những chuyện nhỏ nhặt này trong lòng.

So với những khoảnh khắc sống còn thật sự, giờ đây những mâu thuẫn nhỏ nhặt ở trường học lại trở nên dễ thương hơn rất nhiều.

Hiện giờ, ngay cả Pansy trong mắt cô cũng đáng yêu hơn, vì vậy Esther nở một nụ cười với cô ta.

Hành động này khiến Pansy giật mình hoảng sợ. Cô ta quay sang nói chuyện với Zabini với vẻ mặt kinh hãi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Esther, ánh mắt như thể cô là một con quái vật khủng khiếp nào đó.

Zabini ngẩng mắt lười biếng liếc nhìn Esther một cái, sau đó nói gì đó với Pansy. Dường như Pansy muốn phản bác lại, nhưng cuối cùng đành im lặng, khuôn mặt dần trở nên khó coi.

Ánh mắt Esther lại chuyển sang phía khác. Bên cạnh Daphne là Draco, hắn cũng đang nhìn Esther.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Esther hơi sững lại. Ngay sau đó, cô thấy Draco khẽ gật đầu với mình. Esther hiểu ngay, Draco muốn nói rằng: Anh em nhà Carrow đã được hắn xử lý xong, cô có thể yên tâm.

Esther mỉm cười nhẹ nhàng, hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Draco.

"Em nhìn thêm chút nữa là bánh mì nhỏ trên bàn sẽ bị người khác ăn sạch đấy."

Ernie lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Esther.

Cô quay sang nhìn Ernie. Không biết từ khi nào, người vừa cúi đầu ăn uống không ngừng đã đặt dao nĩa xuống và đang nhìn cô bằng ánh mắt không mấy hài lòng.

Ernie: "Chỉ mới chốc lát thôi mà hai người đã ngồi đó nhìn nhau thâm tình lần nữa rồi à?"

Ernie rất buồn. Anh ấy đã suy nghĩ suốt một năm mà vẫn không hiểu tại sao Esther lại có thể thích Draco Malfoy.

Thậm chí anh ấy còn không thể kể chuyện này với ai, chỉ đành giấu kín trong lòng khiến nỗi buồn càng thêm khó chịu.

Esther cúi xuống đẩy đĩa bánh mì bơ trước mặt mình về phía anh ấy: "Anh ăn hết đi."

Ernie: "???"

"Em muốn nói là ngay cả đồ ăn cũng không bịt được miệng anh, đúng không?" Anh ấy giả vờ đau lòng hỏi.

Esther nhìn anh ấy với vẻ khó hiểu: "Không, em nghĩ anh muốn ăn bánh mì của em nhưng ngại không dám mở lời, nên mới nhắc khéo em."

Ernie: "Trong mắt em, anh là một kẻ chỉ biết ăn uống thôi sao?"

Esther càng ngạc nhiên hơn: "Chẳng phải đúng như vậy à?"

Ernie: "..."

Rõ ràng anh ấy là một người anh đẹp trai, thông minh, chăm chỉ, dũng cảm và đáng tin cậy, thế mà trong mắt em gái mình lại chỉ là một kẻ tham ăn thôi sao?

Ernie cảm thấy thật sự có hơi tổn thương.

"Vậy anh còn muốn ăn không?" Esther nhìn đĩa bánh mì bơ rồi hỏi lại lần nữa.

".........Muốn."

Ernie rất muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn thật thà lấy luôn đĩa bánh mì.

Không còn cách nào khác, anh ấy thực sự đói quá rồi.

Trong khi cắn bánh mì một cách giận dữ, anh ấy đột nhiên cảm thấy sau lưng ấm lên. Động tác cắn bánh mì khựng lại, anh ấy quay đầu nhìn Esther.

Esther đã cất cây đũa phép của mình đi, mỉm cười nói: "Bị thương thì cứ nói với em, đừng cố giữ thể diện của một Huynh trưởng mà nhẫn nhịn không nói. Với lại, em đã thấy anh dùng Bùa Hôn mê để đánh ngất một học sinh nhà Slytherin. Sau đó, trong lúc mọi người cùng đối đầu anh em nhà Carrow, anh cũng không do dự mà xông lên đầu tiên. Anh đã làm rất tốt. Em tự hào về anh."

Ernie ngẩn ra trong giây lát. Sau đó, mắt anh ấy dần ngấn lệ. Anh ấy không nhịn được mà hít mũi một cái.

"Ừmm, Ess... anh không muốn khóc, nhưng mà..."

Anh cũng tự hào về em.