Editor: Moonliz
Sau khi cuộc chiến kết thúc, mọi người làm gì?
Tất nhiên là người bị thương thì chữa trị, người mệt mỏi thì nghỉ ngơi, người đi học thì tiếp tục học, và người đi làm thì vẫn phải tiếp tục công việc của mình.
David lại quay về làm việc tại Bộ Pháp thuật. Lần này, ông không thể tiếp tục an nhàn ở Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí được nữa. Do Bộ Pháp thuật thiếu nhân lực, Kingsley – người hiện đã trở thành Bộ trưởng Pháp thuật mới – đã điều ông đến Cục Thực thi Pháp luật Pháp thuật.
Sau vài ngày sửa chữa, các tòa nhà đổ nát của Hogwarts đã được khôi phục như cũ. Mặc dù đã gần cuối học kỳ, nhưng vì chưa đến thời gian nghỉ hè, mọi người vẫn phải trở lại trường học, kể cả Harry cũng không ngoại lệ.
Về việc này, Harry không hề phản đối. Thực tế, kể từ sau cái chết của Voldemort, danh tiếng của anh ngày càng lan rộng hơn. Tờ Nhật báo Tiên tri đã đăng tải không ít bài phỏng vấn với anh, và rất nhiều người hâm mộ ùa đến, làm anh cảm thấy phiền phức.
Ở trường, ít ra anh không phải đối mặt với những điều đó, có thể tìm được chút bình yên.
Những học sinh năm bảy thì khá may mắn. Hầu hết bọn họ đã tham gia vào cuộc chiến cuối cùng tại Hogwarts, điều này giúp thêm một thành tích đáng kể vào hồ sơ của họ. Sau khi tốt nghiệp, dù thành tích không xuất sắc, họ vẫn dễ dàng được nhận vào Bộ Pháp thuật hoặc các công việc khác.
Những học sinh từ năm sáu trở xuống thì vất vả hơn. Họ phải nỗ lực bổ sung kiến thức để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới.
Việc truy bắt Tử Thần Thực Tử cũng chưa dừng lại. Không ngoài dự đoán, gia đình Malfoy đã bị cáo buộc vì từng phục tùng Voldemort và làm mưa làm gió. May mắn là Draco đã tham gia vào cuộc chiến cuối cùng, và Harry đã đứng ra làm chứng rằng Narcissa Malfoy từng nói dối Voldemort rằng Harry đã chết trong Rùng Cấm, khiến hắn ta an tâm mang "xác" anh về Hogwarts.
Tuy nhiên, dù có công lao đến đâu cũng không thể xóa đi sự thật rằng Lucius Malfoy là một Tử Thần Thực Tử. Rất may, mặc dù trang viên Malfoy bị Voldemort và đồng bọn tàn phá, họ vẫn còn tài sản. Cuối cùng, Lucius đã chi ra một khoản tiền lớn để bồi thường cho gia đình các nạn nhân trong cuộc chiến chống Voldemort, tránh được việc bị giam vào nhà tù Azkaban.
Draco cùng các học sinh nhà Slytherin khác đã trở lại trường. Nhưng vì đa phần cha mẹ họ có quan hệ mật thiết với Voldemort, nên họ đều biết thân biết phận, sống lặng lẽ, không còn ngạo mạn như trước.
Người duy nhất không hài lòng với những chuyện này là Giáo sư Snape.
Mặc dù lần này giữ được mạng sống, nhưng ông ấy đã hôn mê suốt năm ngày mới tỉnh lại. Trong thời gian đó, Harry đã công khai toàn bộ việc ông ấy làm gián điệp hai mang và cả mối tình sâu đậm thời trẻ của ông ấy, gây xúc động cho không ít phù thủy. Thậm chí, nhiều học sinh từng có ý kiến với ông ấy cũng thay đổi cái nhìn, cảm thán không ngừng.
Dù Harry làm vậy để minh oan cho ông ấy, nhưng khi tỉnh lại, việc đầu tiên mà Giáo sư Snape muốn làm là tìm Harry để tính sổ.
Tuy nhiên, vì giờ Harry rất bận rộn, nên giáo sư Snape không tìm thấy anh ngay mà lại gặp Sirius Black. Không biết hai người đã nói gì, nhưng cuối cùng lại cãi nhau và đánh nhau một trận.
Phải đến ngày thứ mười sau khi cuộc chiến kết thúc, giáo sư Snape mới trở về trường.
Lúc này, địa vị của ông ấy có phần hơi đặc biệt. Nói ông ấy là hiệu trưởng Hogwarts cũng không đúng, vì cụ Dumbledore vẫn còn sống, và chức hiệu trưởng mà ông ấy từng giữ cũng do Voldemort bổ nhiệm, rõ ràng là không thể tính được.
Nói là một giáo sư bình thường thì không đúng, mà bảo là hiệu trưởng Hogwarts thì cũng chẳng phải.
Cụ Dumbledore không muốn tiếp tục giữ vị trí hiệu trưởng nữa. Sau cuộc chiến ở Hogwarts, cụ không quay lại trường mà chỉ nói rằng mình không còn sống được bao lâu và muốn an nhàn dưỡng già.
Trong những ngày này, mọi công việc trong trường đều do Giáo sư McGonagall xử lý. Với vai trò là phó hiệu trưởng, bà ấy quản lý mọi việc một cách hợp tình hợp lý. Nhưng khi Giáo sư Snape, người từng làm hiệu trưởng, quay lại, bà ấy vẫn băn khoăn không biết có nên giao quyền quyết định cho ông ấy không thì giáo sư Snape đã đặt thẳng một lá đơn xin từ chức lên bàn của bà ấy.
Ông ấy chưa bao giờ nghĩ mình nên là hiệu trưởng của Hogwarts. Ông ấy chỉ cảm thấy mình là một kẻ xui xẻo.
Giáo sư McGonagall: ...
"Vì sao vậy?" Giáo sư McGonagall không hiểu, hỏi: "Harry đã kể hết sự thật cho chúng tôi rồi. Thật lòng mà nói, chiến thắng cuối cùng có công lao lớn của anh. Sao lại đột ngột muốn từ chức thế?"
Giáo sư Snape vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ, vô cảm đáp: "Tôi mệt mỏi lắm rồi. Không muốn dạy học nữa."
"Nhưng tôi không thể chấp nhận đơn từ chức của anh được."
Giáo sư McGonagall đoán được suy nghĩ của giáo sư Snape phần nào. Chắc là do Harry công khai chuyện cũ, khiến ông ấy cảm thấy mất mặt. Bà ấy nói: "Tôi không phải là hiệu trưởng. Tôi không có quyền phê chuẩn việc anh từ chức."
"... Vậy tôi sẽ tìm cụ Dumbledore."
"Nếu anh tìm được cụ thì tốt quá." Giáo sư McGonagall chỉnh lại kính mắt, nói: "Tôi đã tìm cụ nhiều lần, khuyên cụ quay lại, nhưng cụ không chịu. Vài ngày trước còn biến mất không dấu vết."
Giáo sư Snape: ...
"Huống chi, đây đang là thời điểm khó khăn nhất. Nếu anh rời đi, tôi biết tìm đâu một giáo sư đáng tin cậy khác cho học sinh đây?" Giáo sư McGonagall tiếp tục thuyết phục. "Hãy hoàn thành nốt học kỳ này đi. Chuyện sau này để sau hẵng nói."
Giáo sư Snape không thể cãi lại, đành tiếp tục ở lại trường làm việc.
Nhưng sau đó, ông ấy phát hiện có điều gì đó khác thường. Trước đây, khi học sinh lên lớp của ông ấy, ai cũng cúi gằm mặt, chỉ mong biến thành người tàng hình. Thế mà giờ đây, ánh mắt bọn chúng nhìn ông ấy lại đầy vẻ tò mò.
Thậm chí, một nữ sinh nhà Gryffindor còn dũng cảm hỏi thẳng: "Những gì Harry kể có thật không ạ? Giáo sư có thực sự yêu mẹ của Harry sâu sắc như vậy không ạ?"
Giáo sư Snape: ...
Ông ấy hít sâu một hơi, dùng giọng mỉa mai nói một tràng dài, rồi trừ thẳng 20 điểm của nhà Gryffindor.
Ngay khi tiết học kết thúc, ông ấy vừa rời khỏi phòng, thì phía sau đã vang lên tiếng bàn tán. Cô nữ sinh kia lớn tiếng nói: "Giáo sư Snape xấu hổ nên nổi giận rồi! Chắc chắn đó là sự thật!"
Cả lớp phát ra tiếng "Ồ~" đầy hàm ý.
Giáo sư Snape: ...
Nếu mà biết sống sót rồi vẫn không tránh được sự xấu hổ, thì ông ấy thà bị treo lên tường còn hơn.
Ông ấy bước đi loạng choạng, cảm thấy đây là tình huống khó khăn nhất trong nhiều năm giảng dạy.
Ông ấy không muốn dạy thêm một ngày nào nữa!
Ông ấy trở về văn phòng với khuôn mặt vô cảm. Trên đường đi, ông ấy tình cờ gặp Esther đang vui vẻ nhảy nhót.
Mái tóc dài vàng óng của cô được buộc bằng một dải khăn lụa màu vàng, khuôn mặt xinh xắn nở nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt xanh như ngọc sáng bừng đầy sức sống.
"Chào buổi sáng, giáo sư!"
Cô vui vẻ vẫy tay chào ông ấy.
Giáo sư Snape không thèm đáp lại, đi ngang qua cô. Nhưng sau vài bước, ông ấy đột ngột dừng lại, quay đầu gọi: "Đợi đã! Bài luận hôm qua của trò không đạt yêu cầu. Viết lại và nộp trước giờ giới nghiêm hôm nay."
Nụ cười trên mặt Esther lập tức đông cứng. Cô quay lại, không tin nổi nhìn giáo sư Snape, mặt đầy dấu hỏi.
"Không phải chứ, giáo sư? Làm sao mà bài luận của em lại không đạt được?"
Cô than thở, không cam tâm hỏi lại. Rõ ràng cô vừa hứa sẽ đi hẹn hò với Draco vào hôm nay rồi cơ mà!
Nhìn biểu cảm như trời sập của cô, tâm trạng của giáo sư Snape khá hơn. Ông ấy giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Có lẽ tôi nhầm. Vậy trò có thể tìm Potter giúp tôi được không? Tôi có việc cần gặp cậu ta."
Esther lập tức hiểu ra. Chắc chắn chuyện này liên quan đến việc Harry tiết lộ chuyện quá khứ của ông ấy, khiến ông ấy xấu hổ, không tìm được người nên giận cá chém thớt. Cô nhiệt tình đáp: "Không thành vấn đề, thưa giáo sư! Em nhất định sẽ tìm Harry đến!"