Editor: Moonliz
Harry đối mặt trực tiếp với Voldemort. Đã biết hầu hết sự thật, Harry không còn tí sợ hãi nào. Anh gọi Voldemort bằng cái tên thật của hắn ta, họ mà hắn ta thừa hưởng từ người cha Muggle của mình – Riddle.
Dù Giáo sư Snape từng có ý chí sống mãnh liệt, nhưng ông ấy không có mặt tại đây để ngăn Harry công khai sự thật rằng giáo sư Snape là gián điệp của cụ Dumbledore và ông ấy luôn yêu sâu đậm bà mẹ Lily của Harry trước đám đông.
Voldemort không để tâm, hắn ta tự mãn tuyên bố rằng vài giờ trước đã giết chết giáo sư Snape, qua đó trở thành chủ nhân thực sự của cây đũa phép Cơm nguội.
Harry khẽ nở một nụ cười giễu cợt. Chính lúc này, anh nhận ra Voldemort chẳng hiểu gì cả.
"Cây đũa phép Cơm nguội sẽ không bao giờ nhận ngươi làm chủ, vì ngươi đã giết sai người. Severus Snape chưa từng là chủ nhân của cây đũa. Trước khi ông ấy giết cụ Dumbledore, cây đũa đã đổi chủ. Draco Malfoy đã dùng bùa Giải giới để đoạt lấy nó. Chủ nhân thực sự của cây đũa là Draco Malfoy!"
Harry tiết lộ một phần sự thật. Đôi mắt Voldemort, vốn đầy giận dữ, thoáng hiện lên vẻ hoang mang.
Không chỉ Voldemort, những người xung quanh nghe thấy lời này cũng đều tỏ ra sửng sốt, kể cả Draco.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Draco. Voldemort cũng quay sang, nhìn chằm chằm hắn trong đám đông.
Draco bàng hoàng đến mức đứng chết trân. Hắn không biết gì về điều này, nhưng ánh mắt của Voldemort khiến toàn thân hắn cứng đờ.
Ngay lúc đó Esther bước lên một bước, nắm chặt đũa phép, đứng chắn trước Draco và chĩa đũa phép về phía Voldemort.
"Đừng nhìn cậu ta! Cậu ta đúng là chủ nhân của cây đũa." Harry thấy Esther bảo vệ Draco, nghĩ rằng cô lo Voldemort sẽ giết Draco để trở thành chủ nhân mới, nên nhanh chóng kéo sự chú ý của Voldemort trở lại: "Nhưng trước đó, ta đã đánh bại Malfoy. Bây giờ, chủ nhân của cây đũa phép Cơm nguội chính là ta."
Anh giơ cây đũa trong tay lên – cây đũa của Draco, làm từ gỗ nhựa ruồi và lông đuôi kỳ lân. Esther nhận ra ngay.
Voldemort lập tức quay lại đối diện với Harry. Lúc này, mọi lời nói đều vô ích. Dù hắn ta tin lời Harry hay không, hắn ta cũng không còn đường lui.
Hai người bắt đầu trận đấu, dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả.
Mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua lớp mây dày, từ phía đông mọc lên. Trận quyết đấu bắt đầu, những lời niệm chú vang lên:
"Avada Kedavra!"
"Expelliarmus!"
Hai luồng ánh sáng từ hai cây đũa chạm nhau giữa không trung. Phép thuật chạm vào nhau, và cây đũa không muốn làm hại chủ nhân thực sự của nó, đã bay lên cao. Harry chộp lấy nó, trong khi lời nguyền của Voldemort phản lại chính hắn ta.
Biểu cảm trên khuôn mặt Voldemort đông cứng trong sự kinh ngạc. Hắn ta ngã ngửa ra sau, không còn tí sinh khí nào.
Không gian trở nên tĩnh lặng. Mọi người nhìn cảnh tượng này trong sợ hãi. Sau đó, tiếng hò reo bùng lên sau lưng Harry. Họ hét lên trong vui sướng, lao về phía Harry và ôm lấy anh.
Esther và Draco đứng ở góc phòng, không tham gia vào đám đông náo nhiệt. Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, không kìm được cảm xúc, ôm lấy Draco, vùi mặt vào ngực hắn: "Draco, tất cả đã kết thúc rồi."
Draco không nói gì, chỉ siết chặt cô trong vòng tay. Nhịp tim đập nhanh của hắn tiết lộ niềm xúc động sâu sắc.
Voldemort cuối cùng đã chết.
Họ sẽ không còn phải sống trong lo sợ nữa.
"Hai đứa mau tách ra!"
David, người không tham gia chúc mừng Harry, không biết đã bước đến bên cạnh họ từ lúc nào. Ông nghiến răng, chĩa đũa phép và tách hai người ra một cách tức tối.
Đối diện với David, Draco vẫn còn hơi rụt rè, lập tức đứng thẳng người, khẽ chào ông một cách nhỏ nhẹ.
Còn Esther thì chẳng bận tâm. Sống với cha mình suốt mười mấy năm, cô đã quá hiểu tính cách của ông, nên không sợ vẻ mặt nghiêm nghị đó.
Vì vừa đánh bại Voldemort, Esther đang rất vui nên cô cũng không so đo với David. Cô dang tay ôm ông một cái, vui vẻ nói: "Cha ơi, Voldemort chết rồi!"
"Cha thấy rồi." David cũng vui mừng trước cái chết của Voldemort, nhưng ông cố gắng kìm nén cảm xúc, giữ vẻ mặt bình thản và nói: "Nhưng dù có phấn khích thế nào, con cũng không được tùy tiện ôm bạn nam không thân quen, như thế là thất lễ đấy."
Esther nghe vậy thì biết ông cố ý chọc tức Draco, cô rút lại cái ôm, ngẩng đầu lên đáp: "Anh ấy không phải bạn nam bình thường đâu, cha đừng giả vờ không biết."
David liếc nhìn Draco và nói: "Trước khi cha đồng ý cho hai đứa quen nhau, thì nó chỉ là bạn học bình thường của con thôi."
"Cha đúng là đồ tự lừa mình dối người!"
"Con nghĩ sao cũng được, nhưng cha không đồng ý."
Hai chs con vừa mới ấm áp được vài giây đã bắt đầu chuẩn bị cãi nhau, khiến Draco đứng bên cạnh không biết phải làm gì.
May mà chưa kịp tranh luận thêm, cụ Dumbledore đã xuất hiện trước mặt họ. Cụ nhìn Esther và hỏi: "Ariana nói với tôi rằng trò đã đưa Severus đến quán Đầu Lợn phải không?"
Trước mặt cụ Dumbledore, David im bặt, nhưng vẫn không quên liếc Draco một cái sắc lạnh. Ông lạnh lùng nói: "Khi tôi đang chiến đấu, tôi thấy cha mẹ cháu đang tìm cháu. Sao không mau đi gặp họ đi?"
Draco hơi do dự, sau đó cúi người một cách rất lễ phép và nói: "Cảm ơn chú đã nhắc nhở."
Nói xong, hắn quay lại nhìn Esther lần cuối đầy lưu luyến, rồi rời đi để tìm cha mẹ mình.
Thấy vậy, Esther bật cười, khẽ nói: "Đúng là trẻ con!"
David: ...
Ông không nói gì, chỉ gật đầu chào cụ Dumbledore, sau đó quay lưng rời đi về phía đám đông đang dần yên tĩnh.
Ông sợ nếu còn ở lại, sẽ không nhịn được mà cãi nhau với Esther. Cãi nhau với con gái thì không vấn đề gì, nhưng nếu cãi ngay trước mặt mọi người rồi còn thua nữa thì mất mặt lắm.
Lúc này Esther mới nhìn cụ Dumbledore và nói: "Đúng vậy, nhưng Giáo sư Snape cũng bị thương rồi. Chắc lát nữa phải nhờ thầy cho người đưa ông ấy đến St. Mungo để chữa trị."
Họ chỉ vừa nói xong, Harry bước ra từ trong đám đông, giơ cao cây đũa phép Cơm nguội và gọi lớn: "Giáo sư Dumbledore, em trả lại cho thầy cây đũa này."
Cụ Dumbledore không nhận lấy, cụ nhìn Harry với ánh mắt hiền từ: "Bây giờ nó thuộc về trò, trò có quyền quyết định số phận của nó."
Harry thoáng ngạc nhiên, sau đó nói: "Em muốn trả nó về nơi ban đầu. Cây đũa này mang lại nhiều rắc rối hơn là giá trị, và cuộc đời của em đã đủ phiền phức rồi."
Cụ Dumbledore mỉm cười tán thưởng: "Đó là một quyết định rất sáng suốt."
Esther không nhịn được, nói thêm: "Nhưng trước khi trả nó về chỗ cũ, anh có thể dùng nó sửa cây đũa của anh. Có lẽ dùng đũa của chính anh thì sẽ quen tay hơn."
"Có được không?"
Harry hơi bất ngờ, nhưng vì Esther đã nói thế nên anh quyết định thử. Anh lấy cây đũa đã gãy của mình ra và dùng cây đũa Cơm nguội để sửa chữa. Thật kỳ diệu, cây đũa đã được phục hồi như ban đầu.
Cầm lại cây đũa yêu quý của mình, Harry vui mừng khôn xiết. Esther nói thêm: "Chúc mừng anh! Vậy anh không cần dùng cây đũa kia nữa, anh nên trả nó lại cho chủ cũ đi."
Harry gật đầu ngay, nhưng xung quanh không thấy bóng dáng Draco. Còn nhiều việc phải làm, anh không thể đi tìm Draco để trả đũa, nên đưa cho Esther: "Phiền em trả lại đũa cho cậu ta giúp anh nhé."
Dù sao Draco cũng đã góp phần trong trận chiến này, thậm chí cuối cùng còn bảo vệ Hogwarts cùng các giáo viên và học sinh.
Esther vui vẻ nhận lấy cây đũa, nở một nụ cười rạng rỡ.
Mọi người sống sót trong lâu đài ngồi lại, vừa trò chuyện vừa uống trà. Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lên cao, ánh sáng chan hòa khắp Hogwarts, nơi gần như đã trở thành đống đổ nát.
Esther ngẩng đầu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ lần nữa, nghĩ thầm: Hôm nay hẳn sẽ là một ngày trời nắng đẹp hiếm hoi.