Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 382: Ngoại truyện - Đếm ngược đến ngày cưới



Editor: Moonliz

David cúi xuống nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay con gái, rồi lại ngẩng đầu nhìn gia đình Malfoy ăn mặc chỉn chu, lịch sự, khuôn mặt nở nụ cười điềm đạm đang ngồi đối diện.

Ông cố gắng kìm nén cảm giác bất lực muốn ôm trán, gượng giữ vẻ mặt bình thản nhìn họ.

Hôm nay là ngày hai gia đình chính thức bàn bạc về ngày cưới. Thành thật mà nói, David có hơi hối hận.

Hối hận vì mình đã đồng ý quá sớm.

Ai mà ngờ được Draco Malfoy lại hành động nhanh đến thế. Vừa nhận được sự đồng ý của ông, hắn lập tức cầu hôn Esther, rồi ngay sau đó thúc đẩy việc thảo luận ngày cưới.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức nằm ngoài tưởng tượng của ông.

Nhưng mọi chuyện đã đi đến bước này, nếu giờ ông lại đổi ý thì sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của mình. Không còn cách nào khác, David đành nhắm mắt đồng ý.

Tuy nhiên, dù đã đồng ý, điều đó không ngăn được ông cố tình gây khó dễ cho nhà Malfoy trong các vấn đề khác.

Những chuyện như quy trình tổ chức hôn lễ chỉ là chuyện nhỏ. David kiên quyết phản đối việc tổ chức lễ cưới tại trang viên Malfoy và cũng không đồng ý để hai người sống tại đó sau khi kết hôn.

Theo lời ông: "Trang viên Malfoy từng là căn cứ của Voldemort, không tốt lành gì. Tôi không đời nào để con gái mình sống ở đó."

Mặc dù Lucius và Narcissa Malfoy giữ vững biểu cảm điềm tĩnh, nhưng lời nói này vẫn khiến gương mặt họ hơi co giật.

Đúng là một vết nhơ khó tẩy xóa của gia đình họ. Nhưng với việc chỉ có Draco là con trai duy nhất, không được tổ chức cưới ở trang viên, lại còn không được sống ở đó sau hôn nhân, điều này thực sự quá đáng.

Cả Esther và Draco rất sáng suốt khi không tham gia vào cuộc tranh cãi giữa hai bên. Họ đều hiểu rằng đây chỉ là cách David trút giận, để ông xả hết cảm xúc là xong.

Cuối cùng, hai bên nhượng bộ: lễ cưới sẽ được tổ chức tại trang viên Malfoy, nhưng sau khi kết hôn, nơi ở do cặp đôi tự quyết định, cha mẹ không can thiệp.

Dù nói vậy, David thừa biết con gái ông không ưa gì trang viên Malfoy và chắc chắn sẽ không chuyển đến sống ở đó. Hơn nữa, gia đình ông giàu có, nhà cửa có đầy, muốn sống ở đâu cũng được.

Sau đó, cả hai gia đình bắt đầu bàn bạc về ngày cưới, các thủ tục chi tiết, và một vấn đề quan trọng nhất:

— Sau này, con cái của họ sẽ mang họ gì?

Lucius tuyên bố dứt khoát rằng đứa trẻ phải mang họ Malfoy. Nhưng David lại không đồng ý, và còn khẳng định rằng nếu đứa trẻ mang họ Mayne, nó sẽ được thừa kế toàn bộ tài sản của gia tộc Mayne.

Lucius hừ lạnh: "Anh nghĩ tôi ngốc sao? Hai người chỉ có một đứa con gái, dù mang họ gì thì nó cũng là người thừa kế hợp pháp của cả hai nhà."

Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng, Esther không thể chịu nổi nữa, bèn cắt ngang: "Không cần bàn nữa. Con quyết định rồi, cả đời này con sẽ không sinh con!"

Mọi người: !!!

Câu nói này chấm dứt ngay cuộc tranh luận và chuyển toàn bộ sự chú ý về phía cô. Tất cả đều lo lắng hỏi han lý do.

Chỉ có Draco đứng bên cạnh, cố gắng kìm nén nụ cười, đến mức khóe miệng run lên.

Rất tốt, ngoài hắn ra, không ai trong bàn phát hiện Esther cố tình nói như vậy.

Khi hai phương án được đặt ra nhưng không ai chịu nhường, chỉ cần đưa ra một phương án mà cả hai bên đều không đồng ý, thì họ sẽ nhanh chóng hợp lực thành một phe.

Cuối cùng, mọi người cũng không cãi nhau nữa.

Cứ như vậy, hôn lễ của họ chậm rãi tiến triển.

Dù sao đi nữa, Draco đã trải qua mọi khó khăn và giờ tâm trạng hắn đang cực kỳ tốt.

Chỉ có David là còn hơi phiền muộn, nhân dịp thấy con gái ở nhà vào cuối tuần, ông bèn hỏi: "Người khác thì thôi đi, nhưng cha thật sự muốn biết, con đã làm thế nào để thuyết phục Sirius lên tiếng giúp nhà Malfoy vậy?"

Esther mỉm cười: "Cha cũng biết mà, họ là người thân với nhau. Dù quan hệ có căng thẳng đến đâu thì vẫn có huyết thống. Việc nói vài lời giúp Draco cũng là điều bình thường, đúng không ạ?"

David nheo mắt: "Vậy còn Harry? Tại sao cậu ta lại giúp nói tốt cho Draco? Hai người không có quan hệ máu mủ, mà hồi đi học còn ghét nhau đến thế."

"Làm sao mà con biết được? Có lẽ Harry không vừa mắt cha thôi. Dù sao sự chính nghĩa trong lòng anh ấy cũng rất mạnh mẽ, thấy cha làm khó Draco nên bênh vực anh ấy cũng không lạ gì." Esther vừa nói vừa ngồi xuống cạnh mẹ, hôm nay hiếm lắm cả nhà mới được thảnh thơi tụ họp.

David cười lạnh: "Cha làm khó cậu ta á? Nếu cha thật sự làm khó, thì sao cậu ta có thể sống thoải mái ở Bộ Pháp thuật như vậy sao?"

"Thôi nào, hai cha con đừng tranh cãi nữa." Laetitia cắt ngang cuộc nói chuyện của họ bằng giọng đầy đau đầu: "Hiếm hoi lắm hôm nay mới có dịp gia đình đầy đủ, đừng nói mấy chuyện này nữa. Esther, dạo này công việc của con thế nào? Có gặp khó khăn gì không?"

Esther tựa vào vai mẹ, trả lời: "Mọi thứ đều ổn cả mẹ ạ."

Chỉ là không hiểu sao chuyện giữa cô và Draco lại bị lộ ra ngoài, các học sinh bàn tán xôn xao. Đặc biệt, rất nhiều học sinh trong trường đã chứng kiến cảnh Draco tỏ tình công khai với cô, khiến câu chuyện càng thêm sôi nổi.

Không gì có thể thu hút học sinh ở độ tuổi này hơn những câu chuyện về tình yêu.

David không tiếp tục cãi nhau với Esther nữa, ông lắng nghe cô kể về chuyện ở trường, thỉnh thoảng cũng góp lời vài câu. Không khí nhanh chóng trở nên hòa thuận, ấm áp.

Đợi đến khi Esther rời đi, David mới thở dài, quay sang nói với Laetitia: "Em nói xem, thời gian trôi qua nhanh thật. Chớp mắt mà Ess đã sắp lấy chồng rồi."

Laetitia cũng rất không nỡ xa con gái, bởi vậy mấy năm trước bà mới để mặc David làm khó Draco đủ kiểu. Nhưng bà nghĩ thoáng hơn, nói với ông: "Chẳng phải Ess có thể bình yên lớn lên như bây giờ chính là điều chúng ta luôn mong mỏi hay sao?"

Không ai biết được nỗi dằn vặt của bà khi chồng và con gái đều tham gia cuộc chiến ở Hogwarts. Bà rất muốn chiến đấu cùng họ, nhưng cũng hiểu rõ rằng nếu xảy ra chuyện gì, nhất định phải có một người ở lại để ghi nhớ họ, hỗ trợ họ và... trả thù cho họ.

Ông cụ Mayne đã già, vì vậy khi David thuyết phục bà ở nhà chờ, bà đã đồng ý.

Nghe bà nói vậy, David gật đầu cảm thán: "Đúng là như vậy. Có thể bình an vượt qua cuộc chiến đó đã là một may mắn lớn rồi."

Nói tới đây, ông đột nhiên ngừng lại, nhìn Laetitia: "Em nói xem, có phải Ess đã tiết lộ chút gì đó về tương lai liên quan đến cuộc chiến ấy để thuyết phục những người đó giúp thằng Malfoy kia không? Nhưng lại không tiết lộ hết, khiến họ muốn biết rõ sự thật, nên đành đồng ý yêu cầu của Esther, nói tốt cho cậu ta?"

Càng nghĩ, David càng thấy hợp lý. Ông đứng dậy, nói: "Anh đã bảo rồi, sao trông lần nào họ đến tìm anh cũng đầy miễn cưỡng, cứ như bị ép buộc vậy. Lại còn kiên trì đến thế, không ngừng làm phiền anh nữa chứ!"

"Không được, anh phải đi hỏi cho rõ!"

Vừa nói, David vừa vội vàng rời đi.

Laetitia chỉ lắc đầu, thật sự không biết làm sao với hai cha con này.