Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 384: Ngoại truyện - Hôm nay, quả là một ngày kỳ diệu



Editor: Moonliz

"Vậy nên, hai đứa bảo rằng mình là phù thủy, trốn khỏi nhà bằng cách lấy trộm chổi bay của người lớn, rồi tình cờ gặp một loài dơi ăn não. Sau đó, vì muốn tránh loài dơi này mà lạc đường, làm hỏng chổi bay, và cuối cùng được anh đưa về nhà?"

Philip ngơ ngác nhìn hai đứa trẻ trước mặt, cảm thán trí tưởng tượng phong phú của bọn trẻ trong lòng.

"Đó là Kền Kền Ma – một sinh vật huyền bí rất nguy hiểm, thích ăn não người. Nó chỉ trông giống dơi thôi, nhưng không phải là dơi." Cô bé với mái tóc vàng óng ánh và đôi mắt xanh biếc lên tiếng, tay đang cầm chiếc thìa nhỏ, múc từng miếng bánh pudding caramel.

Cô bé khoảng chừng bảy, tám tuổi, làn da trắng mịn, gương mặt bầu bĩnh với đường nét tinh xảo. Tuy nhiên, vẻ mặt lại có hơi thờ ơ pha lẫn sự khó chịu, chân mày khẽ nhíu như đang lo lắng về tình trạng hiện tại của mình.

"Carly nói đúng, đó chính là Kền Kền Ma!"

Cậu bé lớn hơn cô bé khoảng một, hai tuổi phụ họa. Cậu bé có mái tóc đen rối bù cùng đôi mắt nâu nhạt, tay cũng đang cầm một phần pudding và ăn rất ngấu nghiến, như thể đã đói lắm rồi.

"Được rồi, anh đoán là hai đứa đã nhầm lẫn giữa truyện cổ tích và thực tế thôi." Philip thở dài. "Ở độ tuổi của các em, việc không phân biệt được giữa hiện thực và trí tưởng tượng cũng là điều bình thường."

Anh ấy đẩy gọng kính trên mũi, rồi quay sang nhìn em trai mình, Jesse, đang ngồi ở đầu bàn bên kia. So với hai đứa trẻ này, Jesse ăn uống còn lấm lem hơn nhiều, khiến quần áo và cả khóe miệng đều dính đầy bánh pudding. Cảnh tượng này làm Philip không khỏi cau mày.

Cô bé tên Carly, nghe thấy lời Philip, bèn không hài lòng mà quay sang nhìn anh ấy, nói: "Chúng em phân biệt được giữa thực tế và trí tưởng tượng. Chỉ là anh không chịu tin lời chúng em, cứ nghĩ bọn trẻ con dễ bị qua mặt thôi."

Khi nói tới đây, không biết nghĩ đến điều gì, mà Carly bỗng phồng má lên tức giận, trông càng thêm đáng yêu.

Philip cố kiềm chế không đưa tay ra véo má cô bé, làm ra vẻ hòa nhã nhất có thể.

"Được rồi, anh thấy em là một cô bé rất cá tính. Vậy hai đứa tên là gì? Có cách nào liên lạc với cha mẹ không? Anh sẽ đưa các em về nhà."

"Em là James Potter, cha em là Harry Potter!" Cậu bé nhanh nhảu đáp, vẻ tự hào khi nhắc đến cha mình. "Cha em làm việc ở Bộ Pháp thuật, là một Thần Sáng. Hầu hết phù thủy đều biết cha em là ai."

Rất tiếc, Philip chỉ là một Muggle.

Trong khi đó, Carly vừa ăn xong phần pudding của mình, lấy chiếc khăn tay nhỏ mang theo lau miệng, rồi mới từ tốn trả lời: "Em là Callista Malfoy. Cha em cũng làm việc ở Bộ Pháp thuật, còn mẹ em là giáo viên ở Hogwarts."

"Hogwarts à?"

Jesse, em trai Philip, bỗng ngẩng đầu lên từ đĩa pudding. "Cái tên này nghe quen quen?" Cậu nhíu mày nghĩ ngợi, rồi đột nhiên bật dậy. "Anh ơi, anh còn nhớ bức thư kỳ lạ mà hôm trước anh nhận được không? Trên đó có ghi tên trường là Hogwarts đấy!"

Mắt James sáng lên: "Anh nhận được thư nhập học Hogwarts à? Vậy tức là anh cũng là một phù thủy! Anh có thể đến Hogwarts học rồi! Thật tuyệt vời! Em phải đợi thêm hai năm nữa, em trai em là Albus phải đợi ba năm, còn em gái em thì còn lâu hơn."

Carly cũng tò mò nhìn Jesse: "Anh cũng là phù thủy à?"

Lúc này Philip cũng có hơi tò mò, nhưng anh ấy vẫn nghĩ rằng có lẽ người gửi bức thư kia và hai đứa trẻ này đều lấy ý tưởng từ cùng một cuốn sách về phép thuật.

Jesse nhanh chóng lau qua loa tay mình, chạy thẳng vào phòng, mang ra bức thư kỳ lạ kia. Cậu xé phong bì và đọc to: 

"Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts

Hiệu trưởng: Minerva McGonagall

Kính gửi Jesse Henry

Chúng tôi vui mừng thông báo rằng bạn đã được chấp nhận vào học tại Trường Phù Thủy và Pháp Sư Hogwarts. Kèm theo đây là danh sách sách giáo khoa và trang bị cần thiết.

Học kỳ sẽ bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi sẽ chờ thư hồi đáp của bạn qua cú mèo trước ngày 31 tháng 7.

Kính thư,

Giáo sư Severus Snape

Phó Hiệu trưởng."

Jesse chưa kịp đọc hết thì Carly đã đọc to nốt nội dung còn lại mà không sót một từ nào.

Jesse mở to mắt: "Ê? Sao em biết được những gì viết ở dưới?"

Carly đáp: "Đó là vì những bức thư này đều do mẹ em viết giúp giáo sư Snape. Em đã đọc chúng nhiều lần nên thuộc lòng rồi."

"Chẳng lẽ... em nói thật à? Trên thế giới này thực sự có phép thuật, và anh là một phù thủy?"

Jesse đã bắt đầu tin tưởng đôi chút, trong khi Philip chỉ biết xoa trán, bất lực nhìn em trai.

Anh ấy tự hỏi đến bao giờ trò đùa này mới kết thúc? Làm gì có thứ gọi là phép thuật trong một thế giới khoa học chứ?

Vừa nghĩ đến đây, chuông cửa nhà họ đột ngột vang lên. Philip vội bước ra mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài. Ông ấy mặc một chiếc áo choàng đen kỳ lạ, gương mặt nghiêm nghị, trông không hề dễ tính chút nào.

"Ông là ai?"

Philip giữ vẻ lịch sự nhưng không giấu nổi sự cảnh giác.

"Tôi là Severus Snape, Phó Hiệu trưởng Trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Tôi đến đây vì mấy người đã nhận được thư nhập học của Hogwarts nhưng chưa gửi hồi đáp."

Lại trường phép thuật quái quỷ đó nữa?

Philip nhíu mày. Giờ thì anh ấy bắt đầu nghi ngờ rằng hai đứa trẻ kia và người đàn ông này đều là những kẻ dàn dựng để khiến anh ấy tin vào sự tồn tại của một trường phép thuật.

"Giáo sư Snape?"

Không để Philip suy nghĩ thêm, James đã xuất hiện tại cửa, phấn khích chen qua anh ấy và chạy về phía giáo sư Snape: "Tuyệt quá! Cuối cùng chúng em cũng gặp được người quen rồi!"

GIáo sư Snape vừa nhìn thấy James thì lập tức nhướn mày. Sau đó, khi nhìn thấy Carly cũng bước ra từ trong nhà, ông ấy cau mày hỏi: "Sao mấy đứa lại ở đây?"

"Chúng cháu..." James vừa định kể lại sự việc thì Carly đã nhanh chóng ngắt lời.

Cô bé bình thản đưa tay ra trước mặt giáo sư Snape. Trên tay cô bé có vài vết trầy xước nhỏ, còn tay áo thì lấm lem bùn đất.

"Giáo sư Snape, ông đến để đưa Jesse đi mua đồ chuẩn bị nhập học ở Hẻm Xéo phải không?"

Giáo sư Snape nhăn mặt, rút đũa phép ra chữa lành vết xước trên tay cô và làm sạch vết bẩn trên tay áo. Sau đó, ông ấy gằn giọng: "Tôi đang hỏi cháu đấy, tiểu thư Malfoy. Sao mấy đứa lại ở đây? Cha mẹ cháu đâu?"

"Việc tại sao chúng cháu ở đây không quan trọng tí nào." Carly vẫn từ chối tiết lộ sự thật.

Hai đứa trẻ đã lén lấy trộm chổi bay của gia đình, lại còn gặp phải sinh vật huyền bí nguy hiểm. Nếu nói ra, chắc chắn cả hai sẽ không tránh được một trận trách mắng nặng nề, bất kể cha mẹ có cưng chiều thế nào.

Cô bé bình tĩnh tiếp tục: "Điều quan trọng là bác Harry không biết James đang ở đâu. Nếu ông đưa chúng cháu tới Hẻm Xéo, bác ấy sẽ lo lắng hơn, nhưng đồng thời cũng đảm bảo được sự an toàn của chúng cháu. Vậy đây không phải là giải pháp tốt nhất hay sao?"

Nghe vậy, khóe miệng giáo sư Snape co giật. Ông ấy thầm nghĩ lẽ ra mình nên từ chức từ lâu. Đúng là toàn gặp phải những chuyện phiền phức!

Một giờ sau, Snape dẫn theo Philip, Jesse, James và Carly đến Hẻm Xéo.

Philip không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Trên đời này thực sự có phép thuật sao? Tôi cảm thấy thế giới quan của mình đang sụp đổ!"

Giáo sư Snape lạnh nhạt đáp: "Khi phù thủy còn nhỏ, họ thường xảy ra hiện tượng bộc phát phép thuật. Lúc Henry còn bé, cậu chưa từng nhận thấy điều gì kỳ lạ sao?"

".......Thì ra đó là bộc phát phép thuật à? Tôi cứ nghĩ thằng bé bị ma ám cơ." Philip cười ngượng.

Anh ấy quay đầu nhìn quanh, chợt nhận ra hai đứa nhỏ James và Carly đã biến mất. Hoảng hốt, anh ấy vội la lên: "Giáo sư Snape, James và Carly đã biến mất rồi!"

"Không cần lo, chúng sẽ không đi lạc đâu. Giờ thì đi mua đũa phép cho em trai cậu trước đã."

"Thật sự không sao chứ?" Philip vẫn bán tín bán nghi.

Nhưng nhìn vẻ mặt đầy khó chịu của giáo sư Snape, anh ấy đành nuốt mọi câu hỏi xuống.

Hôm nay, đúng là một ngày kỳ diệu đối với anh ấy!