Editor: Moonliz
Điều tốt nhất khi làm giáo viên có lẽ chính là được hưởng kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Buổi sáng, Esther còn đang mơ màng trong giấc ngủ thì bị Draco hôn tỉnh.
"Em yêu, buổi sáng tốt lành."
Draco đã sẵn sàng chỉnh tề, chuẩn bị đến Bộ Pháp Thuật làm việc.
Hắn từng hy vọng sau khi kết hôn, David, cha vợ hắn sẽ bớt gây khó dễ trong công việc. Nhưng kết quả hoàn toàn không như mong đợi. Ngược lại, cha vợ hắn càng không nương tay mà ép hắn làm việc nhiều hơn.
Đặc biệt là sau khi David được bầu làm Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật vào năm ngoái, Draco càng trở nên bận rộn hơn.
Hắn vẫn là trợ lý của David, nhưng trợ lý của Cục trưởng và trợ lý của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vì vậy, dù chức danh không thay đổi, trên thực tế hắn đã thăng chức, quyền lực thực tế trong tay cũng lớn hơn rất nhiều.
Điều này khiến hắn vừa đau đầu vì sự khó tính của David, vừa tự hào với vị trí hiện tại. Đến mức ngay cả Harry, đối thủ không đội trời chung ngày trước cũng không còn là gì trong mắt hắn.
Chỉ là một Trưởng đội Thần Sáng mà thôi.
Gần đây, Esther thường xuyên khó chịu khi bị đánh thức. Bị hắn quấy rầy, cô lập tức kéo chăn trùm kín đầu, không thèm để ý đến hắn.
Draco không hề bận tâm, vẫn nói chuyện với cô một cách tự nhiên: "Hôm nay anh sẽ về sớm, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn tối được không?"
"Tùy anh." Giọng nói lầm bầm từ trong chăn vang lên, kèm theo sự qua loa.
Thấy vậy, Draco kéo cô ra khỏi chăn, liên tục hôn lên mặt cô, khiến cô buộc phải mở mắt ra, khó chịu hỏi: "Làm gì thế?"
"Nhớ ăn sáng nhé." Thấy cô giận, Draco cười, hôn nhẹ lên khóe môi cô lần cuối, rồi rời khỏi phòng trước khi cô kịp ném gối về phía hắn.
Còn lại Esther, bị ép phải tỉnh dậy, cô tức giận nằm xuống giường định ngủ tiếp.
Ngủ nướng là niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời.
Sau khi ngủ thêm một lát, cô mới dậy, ăn sáng qua loa vài miếng rồi nghĩ xem hôm nay nên làm gì.
Dọn dẹp nhà cửa? Không muốn làm.
Ra ngoài gặp gỡ bạn bè? Không muốn ra ngoài.
Lên kế hoạch giảng dạy cho kỳ học sắp tới? Thôi, càng không muốn làm việc.
Khi cô đang thẫn thờ, chuông cửa vang lên.
Cô hơi ngạc nhiên bước ra mở cửa. Ai lại đến vào giờ này nhỉ?
"Chị Esther!"
Cô vừa mở cửa, một bóng dáng nhỏ bé đã lao vào lòng cô, vui vẻ gọi: "Em đến rồi đây!"
Esther cúi đầu nhìn, quả nhiên là Teddy, con trai của Lupin và Tonks.
Năm nay cậu bé đã sáu tuổi, là một Metamorphmagus bẩm sinh giống mẹ mình.
Tất nhiên cậu bé không đến một mình. Đứng bên cạnh là Ginny trong trang phục Muggle, đang bế James nhỏ trên tay.
James Sirius Potter, con trai đầu lòng của Harry và Ginny, hiện mới được bốn tháng tuổi.
"Xin lỗi vì chúng tớ đến mà không báo trước, chủ yếu là do Teddy cứ khăng khăng đòi đến tìm cậu." Ginny mỉm cười giải thích. "Không hiểu sao từ nhỏ thằng bé đã rất thích cậu rồi."
"Vì chị Esther xinh nhất!" Teddy thật thà trả lời.
Esther cúi xuống, nhẹ nhàng véo mũi cậu bé, rồi mời Ginny và cậu bé vào nhà.
Đây không phải lần đầu Teddy đến đây, cậu bé quen thuộc ngồi ngay xuống ghế sofa, ngước lên hỏi Esther: "Chị Esther, em có thể xem tivi một lát được không?"
Esther lấy một lon sữa và ít đồ ăn vặt từ tủ lạnh đưa cho cậu bé, trả lời: "Đương nhiên là được."
Teddy reo lên vui vẻ, còn James trong vòng tay Ginny thì nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt, liên tục giơ tay kêu "a a".
"Con không được ăn."
Ginny dứt khoát kéo tay con trai nhỏ về, sau đó quay sang hỏi Esther: "Nghe nói năm nay giáo sư Sprout sẽ nghỉ hưu, Neville sẽ chính thức đảm nhận vị trí giáo sư môn Thảo dược học. Như vậy, chức chủ nhiệm của nhà Hufflepuff sẽ do cậu đảm nhận, đúng không?"
"Chắc là vậy." Esther ngáp một cái vì buồn ngủ. "Giáo sư McGonagall đã nhắc qua với tớ rồi."
Ginny cười: "Vậy thì chúc mừng cậu nhé, trở thành chủ nhiệm nhà trẻ nhất từ trước đến giờ của nhà Hufflepuff."
Esther cũng cười, rót trà mời Ginny, đồng thời bày thêm ít bánh ngọt. Cô hơi tiếc nuối nói: "Tiếc là không phải chủ nhiệm nhà trẻ nhất trong lịch sử Hogwarts."
Khi trở thành chủ nhiệm nhà Slytherin, giáo sư Snape còn trẻ hơn cô một chút.
"Như vậy cũng tuyệt lắm rồi." Ginny đáp, rồi thở dài: "Thật ghen tị với cậu, vẫn có thể đi làm. Còn tớ ở nhà cả ngày, bị thằng bé này hành hạ muốn chết luôn rồi."
Nói rồi, cô ấy nhẹ nhàng chạm vào mũi đứa nhỏ trong tay. James không hiểu lời phàn nàn của mẹ, mà vẫn cười khanh khách với cô ấy.
Do mang thai và sinh con, Ginny đã giải nghệ khỏi đội Quidditch Holyhead Harpies. Hiện tại, cô ấy ở nhà chăm con toàn thời gian, nhưng không hài lòng với vai trò nội trợ. Cô ấy đang lên kế hoạch tìm một công việc liên quan đến Quidditch sau khi con lớn hơn.
Esther đưa tay trêu đùa James. Cậu bé có tính tình hiền lành, ít khi khóc, được Esther đùa cũng rất vui vẻ.
Cả hai trò chuyện một lúc, rồi cùng đi ăn trưa. Đến chiều, Ginny mới đưa hai đứa trẻ về.
Sau khi họ rời đi, Esther dọn dẹp phòng khách và bếp, rồi quyết định làm kế hoạch giảng dạy cho kỳ học tới vì không có việc gì làm.
Có lẽ do ăn quá no vào buổi trưa, khi ngửi thấy mùi mực, cô cảm thấy buồn nôn. Cô cố chịu, nhưng viết được hai dòng thì không nhịn được nữa, chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn mửa.
"Chẳng lẽ đồ ăn trưa nay không tươi?"
Cô cảm thấy sự khó chịu không hề giảm bớt, bèn mở tủ lạnh kiểm tra lại các nguyên liệu còn thừa. Rau củ vẫn tươi, thịt không vấn đề gì, chỉ có phô mai có vị hơi chua. Nhưng cô nhớ loại phô mai này vốn có vị như vậy.
Cô không chắc lắm, ngửi thêm lần nữa thì cảm giác buồn nôn lại ập đến, vội vàng vứt bỏ phô mai rồi tiếp tục nôn.
Cô nôn đến mức dạ dày co thắt, chỉ khi mọi thứ trong bụng đều ra ngoài thì mới thấy khá hơn một chút.
"Tiêu rồi, có phải tớ bị ngộ độc thực phẩm không?"
Cô vừa lẩm bẩm, vừa lo lắng không biết Ginny và Teddy có sao không. Đồng thời, cô cũng thấy bụng hơi đau.
Nhận thấy tình hình không ổn, cô ôm bụng, cầm điện thoại gọi người trợ giúp.
Ông nội cô luôn cử người túc trực gần nhà, họ lập tức trả lời và nhanh chóng đến đưa cô đến bệnh viện.
Là người trưởng thành, cô không báo cho gia đình biết vì nghĩ vấn đề không nghiêm trọng đến mức làm họ lo lắng, nhất là khi ai cũng bận rộn.
Tại bệnh viện, sau một loạt kiểm tra, bác sĩ trung niên với gương mặt hiền hậu mỉm cười nói với cô: "Chúc mừng cô, đứa bé đã được 8 tuần tuổi, hiện tại rất khỏe mạnh."
Esther sững sờ: "Hả?"
Cô ngây người một lúc, chỉ khi bác sĩ đưa kết quả kiểm tra, cô mới nhận ra sự thật.
Cô nhẹ nhàng xoa bụng, vừa làm vừa cảm thấy khó tin.
"Mình... sắp làm mẹ ư?"