Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 71: Quái Thư Về Quái Vật



Editor: Moonliz

Bọn họ rời khỏi đám đông và đứng bên lề đường trò chuyện.

Do mọi người đều bị cây chổi Tia chớp thu hút nên chẳng ai chú ý đến họ.

"Harry! Cậu cũng đến Hẻm Xéo để mua đồ dùng nhập học à?"

Ernie nhiệt tình trò chuyện với Harry.

Trông có vẻ tâm trạng của Harry rất tốt, anh mỉm cười gật đầu với Ernie và nói: "Thật ra gần đây tớ đang ở quán Cái Vạc Lủng, nên khi có thời gian, tớ thường đi dạo quanh Hẻm Xéo."

Và cũng tiện ghé vào cửa hàng Quidditch để ngắm cây chổi Tia chớp.

"Cậu bỏ nhà dì cậu mà đi à?"

Ernie hơi bất ngờ khi nghe vậy, nhưng lại rất phấn khởi vì quyết định của Harry: "Tớ phải nói rằng cậu làm đúng lắm!"

Harry lúng túng đáp: "Ừ thì, coi như là bỏ đi, nhưng... lý do là vì tớ không kiềm chế được và đã thổi phồng bà dì Marge của tớ thành một quả bóng bay... Nói chung, vì chuyện đó nên Bộ Pháp Thuật còn phải gọi tớ đến làm việc."

"Thổi phồng thành... bóng bay á?"

Ernie không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng buồn cười ấy.

Esther lại rất điềm tĩnh: "Em có nghe cha em kể về chuyện này rồi, nhưng anh đừng lo, Bộ Pháp Thuật sẽ không truy cứu đâu."

Harry đã gặp Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Cornelius Fudge và biết rằng họ thực sự sẽ không khai trừ anh khỏi trường vì chuyện này. Có lẽ đây là một trong những lợi ích hiếm hoi khi mang danh "Chúa Cứu Thế".

Anh nghĩ vậy với một chút tự giễu, nhưng không để lộ cảm xúc đó trước mặt Esther và Ernie. Anh chỉ bình thản đáp: "Anh biết. Nếu không thì anh đâu thể thoải mái ở lại quán Cái Vạc Lủng lâu như vậy."

Ngoài thời gian ở Hogwarts, thì đây là khoảng thời gian tự do, vô lo vô nghĩ hiếm hoi của Harry.

"Bọn tớ đang định đến tiệm sách Flourish và Blotts để mua sách. Cậu đã mua sách cho năm học mới chưa? Nếu chưa thì đi cùng bọn tớ đi!"

Ernie mời Harry tham gia.

Harry vui vẻ nhận lời: "Thật ra thì tớ đã mua xong sách rồi."

Nói đến đây, anh bỗng nghĩ ra điều gì đó và hỏi Ernie: "Cậu chọn môn tự chọn nào vậy?"

Ernie trả lời: "Chăm sóc Sinh vật Huyền bí và Tiên Tri á."

Vẻ mặt của Harry trở nên khó diễn tả ngay lập tức.

Ernie tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì à?"

Harry lắc đầu: "Không có vấn đề gì, chỉ là... thôi, đến tiệm sách là cậu sẽ hiểu."

Tại tiệm sách Flourish và Blotts, tuy không quá đông người nhưng lại rất ồn ào.

Nguyên nhân là ở giữa tiệm có một chiếc lồng sắt lớn, bên trong chứa khoảng một trăm quyển sách "sống động".

Những cuốn sách này đang quấn lấy nhau, điên cuồng đánh nhau như thể tham gia một trận đấu vật khốc liệt. Những mảnh giấy rách bay tung tóe khắp nơi khiến tiệm sách trở nên hỗn loạn.

"Đây... đây là sách gì thế?"

Ernie ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Harry đáp: "Đây là 'Quái Thư Về Quái Vật', sách giáo khoa của môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí."

"Cậu chắc chứ? Tớ có cảm giác chúng đủ hung dữ để cắn đứt tay tớ. Chắc chắn là chúng ta phải dùng loại sách này để học à?"

Chỉ nghĩ đến việc phải mang loại sách này lên lớp đã khiến Ernie không khỏi lo sợ.

"Chắc chắn mà. Tớ còn mua nó rồi." Harry đã từng trải nghiệm sự đáng sợ của cuốn sách này, nhưng nghĩ đến việc bác Hagrid sẽ dạy môn này thì anh cảm thấy mọi thứ cũng không quá bất ngờ.

Lúc này, quản lý tiệm sách chú ý đến họ và nhanh chóng bước tới hỏi: "Các cháu là học sinh trường Hogwarts à? Muốn mua loại sách này đúng không?"

Quản lý tiệm sách mang đôi găng tay dày cộp, vừa nói vừa không chờ câu trả lời của họ, đã cầm một cây gậy gỗ đầy vết xước đi về phía chiếc lồng sắt với vẻ mặt khó chịu.

Esther vội vàng lên tiếng: "Chúng cháu chỉ cần một cuốn là đủ rồi!"

"Thật à? Cứu tinh của tôi đây rồi." Quản lý thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy chỉ cần một cuốn: "Ngày nào cũng bị đám sách chết tiệt này cắn, tôi sắp phát điên lên rồi. Thật không hiểu giáo viên môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của trường Hogwarts năm nay là ai mà lại bắt học sinh dùng loại sách nguy hiểm như thế này!"

Vừa càu nhàu, ông ta vừa dùng cây gậy gỗ tách những cuốn sách đang cắn xé nhau ra, nhanh tay chộp lấy một cuốn, mạnh mẽ gập nó lại rồi đưa cho nhóm ba người.

"Ai lấy cuốn này?"

Ernie bước lên phía trước, nhưng khi đối mặt với cuốn sách vẫn hung dữ như thể sẵn sàng lao đến cắn anh ấy bất cứ lúc nào, anh ấy lại thấy lúng túng nên đứng im ở đó.

"Ờ... có lẽ chúng ta nên cho nó vào một cái hộp thì hơn. Merlin ơi! Nó chẳng giống sách giáo khoa, mà giống một sinh vật huyền bí nguy hiểm thì đúng hơn!"

Esther nhìn ra sự sợ hãi của Ernie, cô bước đến bên cạnh anh ấy, đưa tay ra chạm vào gáy cuốn sách đang giận dữ.

Mọi người xung quanh đều sững sờ trước hành động táo bạo của cô, đặc biệt là Ernie, anh ấy quên cả sợ hãi ngay lập tức, rồi lao lên ngăn tay cô lại.

"Cẩn thận!"

Giọng nói lo lắng của Harry vang lên từ phía sau.

"Đừng đưa tay ra! Nó sẽ cắn đấy!"

Ernie hoảng hốt hét lên.

Nhưng điều kỳ diệu xảy ra: cuốn sách vừa hung hăng bạo loạn, sau khi Esther nhẹ nhàng vuốt gáy của nó, lập tức yên tĩnh lại. Nó không còn vùng vẫy hay gầm gừ nữa, mà nằm ngoan ngoãn trong tay người quản lý, giống hệt như một cuốn sách bình thường.

Mọi người đứng xung quanh đều kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Esther điềm tĩnh giải thích: "Quái Thư Về Quái Vật thực sự rất hung bạo, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng vuốt gáy của nó, nó sẽ ngoan ngoãn ngay."

"Thì ra là vậy!"

Harry ngộ ra. Trong khoảnh khắc đó, cậu như nhìn thấy bóng dáng của Hermione trên người Esther. Quả nhiên, người học giỏi luôn là người khiến người khác yên tâm.

Người mừng rỡ nhất chính là quản lý tiệm sách. Ông ta nở một nụ cười tươi rói, đưa cuốn sách cho Esther và nói: "Thật tuyệt vời! Các cháu đúng là đã giúp tôi một việc lớn. Cuốn sách này coi như là quà cảm ơn, tặng miễn phí cho các cháu đấy!"

Nói xong, ông ta quay lưng lại, bắt đầu dùng cách Esther chỉ để tách những cuốn sách khác và vuốt ve chúng.

Esther đưa cuốn sách cho Ernie: "Xong rồi. Chúng ta còn phải mua các cuốn sách khác nữa, mau hoàn thành xong để đi tiếp thôi."

Ernie nhìn Esther với ánh mắt đầy thán phục: "Esther, em giỏi thật đấy!"

Harry cũng gật đầu đồng tình.

Tất nhiên là Esther rất vui khi được khen. Cô mỉm cười, khiêm tốn đáp: "Không có gì ghê gớm đâu. Chỉ cần đọc sách nhiều là biết thôi."

Ừm... Harry Potter cũng là sách, cô thực sự chỉ là đọc nhiều hơn một chút mà thôi, hoàn toàn không nói dối.

Sau khi mua sách xong, bọn họ tiếp tục mua các đồ dùng cần thiết khác. Cả ba người trở về với tay xách nách mang đủ loại đồ đạc.

Vì mua quá nhiều đồ nên khó mà mang hết được, mà người lớn trong gia đình thì không biết đã đi đâu. Cuối cùng, cả nhóm quyết định theo Harry về quán Cái Vạc Lủng để nghỉ ngơi tạm thời tại phòng của anh.

Khi Esther dùng bùa phóng to để đưa mọi thứ về kích thước thật, căn phòng nhỏ của Harry ngay lập tức chất đầy các món đồ to nhỏ.

Harry nhìn đống đồ hỗn độn mà sững sờ. Anh tiện tay nhặt lên một món, nhận ra đó là quả pha lê về mô hình dải ngân hà mà anh rất thích nhưng không mua.

"Có phải... các cậu vừa cướp sạch một cửa hàng không vậy?"

Khó khăn lắm anh mới thốt nên lời.