Editor: Moonliz
"Yên tâm, tất cả đều mua bằng tiền, tuyệt đối không phải ăn cướp đâu."
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Harry, Esther giải thích, rồi còn phóng khoáng nói thêm: "Anh xem có thứ gì thích không? Thích gì thì cứ lấy đi."
"Thật sao?"
Harry ngơ ngác hỏi lại, biểu cảm y hệt Ernie khi ở cửa hàng, có hơi không biết phải làm gì. Anh lúng túng nhìn quanh rồi hỏi: "Sao em lại mua nhiều đồ thế này? Chắc phải tốn rất nhiều tiền lắm, đúng không?"
Esther mỉm cười, nửa thật nửa đùa: "Đúng là tốn không ít, nhưng vì cha em đã làm em giận, nên ông ấy đã bù đắp bằng cách mua mấy thứ này. Anh cứ lấy thứ mình thích đi, đừng ngại."
Thật ra, sau lúc đầu hứng khởi, Esther đã bắt đầu hối hận vì hành động bốc đồng này. Phần lớn cô không thực sự cần những món đồ này, mua về chỉ để làm cha bực mình thì đúng là hơi phí phạm.
Dù tự nhận mình trưởng thành hơn các bạn cùng tuổi, nhưng mỗi khi đối mặt với cha, cô lại không thể giữ được lý trí, cảm giác như bản thân trở về thành một đứa trẻ hay hờn dỗi.
"Cha em tốt thật đấy."
Harry nói với vẻ ghen tị.
Nếu cha mẹ anh vẫn còn sống, có lẽ họ cũng sẽ yêu thương và chiều chuộng anh như vậy, phải không?
Ý nghĩ đó khiến Harry bắt đầu mơ màng. Nhưng khi nhìn lại đống đồ chất đầy căn phòng, anh lại nghĩ rằng dù cha mẹ có còn sống, họ cũng không thể nào tiêu xài xa hoa như thế chỉ để làm anh vui được.
Chắc số tiền này đủ để mua một cây Tia chớp rồi.
Trong khi đó, Ernie chỉ hơi nghiêng đầu, tỏ ra nghi ngờ.
Những món đồ này thật sự là quà dượng mua để dỗ dành Esther à? Nếu nghĩ theo chiều hướng đó thì có vẻ đúng, nhưng vẫn có gì đó không hợp lý lắm... Anh ấy không thể nghĩ ra được, nên quyết định không nói gì thêm.
"Harry, cậu có biết chơi Gobstones không? Hay chúng ta chơi một ván đi?"
Ernie giơ bộ đồ chơi Gobstones bằng vàng ròng mà anh ấy đã ao ước từ lâu, hào hứng rủ Harry.
Đây cũng là một trong những món mà Harry từng rất thích nhưng không dám mua. Dù có một số tiền lớn để lại trong ngân hàng Gringotts, anh vẫn luôn cố gắng tiết kiệm, không tiêu xài bừa bãi.
Trong thời gian ở Hẻm Xéo, Harry đã thấy rất nhiều món đồ thú vị nhưng vẫn luôn kiềm chế không mua. Thế mà giờ đây, những món đồ đó hầu như đều có trong đống đồ của Esther.
"Được chứ!"
Harry hào hứng đồng ý, và hai người bắt đầu chơi Gobstones.
Thực chất Gobstones là một trò chơi đá bi, nhưng viên bi thua sẽ phun ra thứ nước có mùi hôi khủng khiếp về phía người chơi.
Đây là một trò chơi cần chút may mắn. Esther luôn cảm thấy vận may của mình không tốt, nên cô rất lý trí khi quyết định không tham gia.
Hai cậu bé nhanh chóng tập trung hết vào trò chơi, trong khi đó Esther bước ra khỏi phòng, đi xuống đại sảnh của quán Cái Vạc Lủng.
Quán Cái Vạc Lủng là một nơi khá lâu đời, được thành lập từ thế kỷ 16.
Thời điểm đó, Đạo luật Bí mật chưa được ban hành, nên cả dân Muggle lẫn pháp sư đều có thể vào đây. Sau khi Đạo luật Bí mật được áp dụng, nơi này trở thành một quán rượu "ẩn mình" mà chỉ phù thủy mới có thể nhìn thấy.
Vì đã tồn tại qua nhiều thế kỷ, quán có một vẻ ngoài cũ kỹ, chật chội. Nhiều phù thủy tụ tập tại đây để uống rượu, tán gẫu, trong số đó có không ít người trông kỳ quái và lập dị.
Ví dụ như một bà lão mặc chiếc áo khoác lông cừu dày cộp, đang ăn thứ gì đó trông giống như gan sống. Esther không nhận ra gan đó là của loài vật nào, chỉ cảm thấy có hơi rùng rợn, rất giống hình ảnh những phù thủy ác độc trong các câu chuyện cổ tích của Muggle.
Cô không muốn nhìn thêm nên vòng qua đám đông, tình cờ phát hiện một tờ lệnh truy nã dán trên cột trụ gần đó.
Đó là hình ảnh của một người đàn ông gầy gò, tiều tụy, với mái tóc dài bù xù rối tung như thể đã nhiều năm không được chải chuốt.
Trên tờ lệnh truy nã ghi rõ thông tin về người này: Sirius Black.
Esther chăm chú nhìn vào bức ảnh chuyển động trên tờ lệnh.
Trong nguyên tác, sau khi Voldemort biết được lời tiên tri về đứa trẻ sẽ tiêu diệt hắn ta, hắn ta cho rằng đứa trẻ đó là Harry Potter. Để bảo vệ gia đình Harry, với sự giúp đỡ của cụ Dumbledore, họ đã sử dụng Lời nguyền Bí mật Tuyệt đối để che giấu nơi ở của gia đình này. Người được công khai là người Bảo mật là Sirius Black.
Nhưng sau đó, chú Sirius đã trao quyền làm người Bảo mật cho Peter Pettigrew (Đuôi Trùn) vì nghĩ rằng sẽ an toàn hơn. Không ai ngờ rằng Peter lại phản bội, gia nhập theo Voldemort, và dẫn đến cái chết của cha mẹ Harry.
Bởi vì chú Sirius là người được công khai là người Bảo mật, nên chú ấy bị xem là kẻ phản bội và bị tống giam vào nhà tù Azkaban.
Trong khi đó, Peter ngụy tạo cái chết của mình và biến thành hình dạng một con chuột, sống ẩn náu trong gia đình Weasley suốt những năm qua.
Trong nguyên tác, Sirius Black được miêu tả là một người đàn ông đẹp trai nổi bật, được chính tác giả "đóng dấu" là một mỹ nam. Nhưng qua tấm ảnh truy nã này, Esther khó lòng tưởng tượng được vẻ kiêu ngạo, rạng rỡ của Sirius thời trẻ.
Mang trên mình nỗi oan ức cùng sự day dứt vì đã gián tiếp gây ra cái chết của người bạn thân nhất, chú Sirius trải qua từng năm dài đằng đẵng trong nhà tù Azkaban. Việc chú ấy không phát điên hay mất trí thật sự đã chứng tỏ ý chí của chú ấy mạnh mẽ đến nhường nào.
Thật là một con người đáng thương...
Esther khẽ thở dài, cảm thấy tiếc nuối và đau lòng thay cho số phận của chú Sirius.
Họ không nán lại ở quán Cái Vạc Lủng quá lâu. Khi thấy thời gian cũng đã muộn, Esther lên phòng gọi Ernie xuống để chuẩn bị trở về.
Trước khi rời đi, cô tặng lại bộ đồ chơi Gobstones của mình và một số món đồ nhỏ khác cho Harry, còn những món đồ còn lại thì dùng bùa thu nhỏ để mang đi.
Harry đi theo họ xuống, tiễn cả hai ra khỏi quán.
"Chỉ hai cậu về thôi sao? Cha mẹ cậu không đi cùng à?"
Trên đường, Harry tò mò hỏi.
"Đúng vậy!" Ernie cũng bất chợt nhớ ra điều này, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng: "Esther, cha mẹ em đâu rồi? Hẻm Xéo lớn thế này thì làm sao chúng ta tìm được họ đây?"
Esther không hề hoảng hốt, điềm tĩnh đáp: "Đừng lo, em biết họ đang ở đâu. Cứ đi theo em là được."
Trước khi đến đây, Esther đã cố tình nhắc đi nhắc lại rằng cô muốn ăn thử kem vị mới ở tiệm Florean Fortescue. Chắc chắn cha mẹ cô đã nghe thấy, nên khả năng lớn là họ đang chờ ở đó.
Tất nhiên, nếu đoán sai thì cũng không sao cả — tiện thể thử luôn loại kem mới thôi, chẳng phí công chút nào cả.
Khi tới cổng dẫn vào Hẻm Xéo, Harry dừng bước, không đi theo nữa.
Esther quay đầu lại nhìn.
Trong dòng người tấp nập, Harry đứng đó vẫy tay chào tạm biệt họ với cặp kính tròn đặc trưng của mình.
Đám đông qua lại náo nhiệt, mọi người đi thành từng nhóm, cười nói rộn ràng. Giữa khung cảnh sôi động ấy mà Harry vẫn giữ nụ cười, ánh mắt đầy ấm áp dõi theo hai người bạn, nhưng dáng vẻ anh lại vô cùng cô độc, lạc lõng.
Esther không nói gì, chỉ mỉm cười vẫy tay đáp lại, rồi kéo Ernie hòa vào dòng người qua lại.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của họ biến mất khỏi tầm mắt Harry.
Đừng cảm thấy cô đơn.
Esther thầm nhủ với Harry trong lòng.
Sau kỳ học này, anh sẽ có một người thân yêu thương mình. Chính là cha đỡ đầu của anb, Sirius Black. Khi ấy, anh sẽ có một mái ấm thực sự.