7.
Dù sao thì trong thiên hạ có vô số tiêu cục nổi danh, vậy mà hắn lại chọn tiêu cục Hanh Thông, sao có thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều?
Tần Miên khẽ gật đầu:
“Bởi vì nàng chính là cháu gái của cố Thái phó Hạ. Hạ Anh.”
Hạ gia từng là một gia tộc quyền quý nổi tiếng khắp kinh thành. Sau một cuộc bạo loạn trong triều, cố Thái phó Hạ đã tự vẫn ngay trước cổng cung điện, một cái c.h.ế.t đầy bi tráng, khiến ai nghe cũng phải nghẹn lòng.
Từ sau biến cố ấy, Hạ gia cũng dần suy tàn, hoàn toàn biến mất khỏi chốn quyền quý.
Khi còn sống, cố Thái phó Hạ là người cương trực liêm khiết, nói năng thẳng thắn, không ít lần đắc tội quyền thần trong triều.
Để tránh tai vạ lây lan, phụ thân ta đã đưa ta rời khỏi kinh thành, sống ẩn danh để bảo toàn tính mạng cả nhà.
Chúng ta chọn một thị trấn nhỏ xa xôi, mở tiêu cục kiếm sống.
Một người đàn ông dẫn theo một bé gái rất dễ gây chú ý, chẳng mấy chốc kẻ thù đã lần theo dấu vết mà tìm đến.
Hôm ấy phụ thân ta suýt mất mạng. Kể từ đó, ông quyết định nuôi dạy ta như một nam nhi, hy vọng ta không bị ai phát hiện thân phận thực sự.
Suy nghĩ miên man hồi lâu, ta ngẩng đầu nhìn Tần Miên:
“Vậy… Thái tử có thể nói thật cho ta biết, vì sao lại chọn ta làm thê tử không?”
Tần Miên trầm ngâm một lát rồi đáp:
“Hiện nay triều đình phần lớn đã rơi vào tay phe Thanh Lưu, mà bọn họ… đều là môn sinh hoặc chịu ân tình của cố Thái phó Hạ. Cho nên ta…”
Ta lập tức hiểu ra:
“Ngài muốn lợi dụng thân phận của ta để lôi kéo phe Thanh Lưu.”
Tần Miên không nói gì, xem như mặc nhiên thừa nhận. Hắn bất ngờ đứng dậy, cung kính cúi chào ta:
“Tần Miên vì lợi ích cá nhân mà lợi dụng Hạ cô nương. Xin được thứ lỗi.”
Ta thoáng bất ngờ vì hành động này.
Nhìn mái tóc đen dài rủ xuống vai hắn, vẻ thành khẩn ấy khiến cơn giận trong ta bỗng nguội đi ít nhiều.
Người này… quả thật rất thẳng thắn.
…
Ta và Tần Miên ngồi trò chuyện rất lâu dưới ánh nến đỏ trong phòng tân hôn.
Cuối cùng, hai người chúng ta cùng ký một bản thỏa thuận.
Chờ đến khi Tần Miên củng cố vững chắc địa vị Thái tử, ta sẽ cùng hắn hòa ly và rời khỏi kinh thành.
Thật ra… ngay từ ngày đầu tiên bị gả vào đây, ta đã nghĩ đến chuyện hòa ly rồi.
“Không hổ là cháu gái cố Thái phó Hạ.” ta thầm tự hào về chính mình.
Đêm khuya yên ắng, bầu không khí trong phòng dường như cũng dần thay đổi.
Ánh nến vàng hắt lên khuôn mặt Tần Miên, khiến ta không kìm được mà nhìn đến ngẩn người.
Tần Miên chợt lên tiếng:
“Hay là…”
Ta lập tức tiếp lời:
“Chúng ta đi nghỉ thôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Miên: “…”
“…Ờm, cũng đúng. Đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi.”
Hắn hơi ngừng lại, rồi bổ sung thêm:
“Ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”
Ta trừng mắt nhìn theo bóng lưng hắn đứng dậy rời đi.
Chậc sao lại có cảm giác con vịt đã nấu chín lại bay đi mất thế này?
Chậc chậc chậc… đúng là sắc đẹp không thể nuốt trọn!
Khi Tần Miên chuẩn bị đóng cửa phòng để sang phòng bên, ta bỗng không nhịn được mà gọi to:
“Khoan đã!”
Hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta:
“Còn chuyện gì nữa?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, thong thả nói:
“Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
Hắn im lặng nhìn ta.
Ta không vòng vo:
“Hôm đó… ở suối nước nóng trên núi, ngài đã chạm vào ta…”
Khuôn mặt Tần Miên lập tức đỏ bừng, tay vịn cửa cũng vô thức siết lại.
Ta làm như không thấy, nói tiếp:
“Ngài còn nhìn thấy hết cả người ta…”
“Hạ cô nương!” Tần Miên vội ngắt lời, giọng có chút xấu hổ lẫn tức giận.
“Chuyện hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn. Ta sẽ bồi thường cho nàng.”
Ta nhìn dáng vẻ luống cuống của hắn, cảm thấy buồn cười vô cùng. Rõ ràng là ta mới là người bị nhìn, vậy mà dáng vẻ của hắn lại như thể ta chiếm tiện nghi của hắn vậy.
Tần Miên quay đầu định đi tiếp, liền bị ta chặn lại.
Hắn nhíu mày, kinh ngạc:
“Cô nương làm vậy là có ý gì?”
Ta chớp mắt, cười nhẹ:
“Bồi thường thì bây giờ cũng được.”
Nam Cung Tư Uyển
Tần Miên cảnh giác:
“Bây giờ sao?”
Ta mỉm cười:
“Cho ta chạm lại là được rồi.”
Tần Miên: “…”
Cuối cùng, trong bản thỏa thuận ban đầu của chúng ta, phải thêm một điều khoản mới:
“Hạ Anh trước khi hòa ly không được phép giở trò lưu manh.”
Nói cách khác…
Tên này, thật sự rất… nhỏ mọn!