Không Ngờ Cô Nương Ấy Lại Là Thái Tử Điện Hạ?

Chương 8



8.

Từ sau khi ta và Tần Miên thành thân, công việc của hắn trong triều rõ ràng thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều. Nhờ có hậu thuẫn của phe Thanh Lưu, hắn có thể dần dần thực hiện những hoài bão lớn của mình.

 

Ngay cả Nhị hoàng tử kẻ quyền thế nghiêng trời lệch đất trong triều cũng phải dè chừng hắn vài phần.

 

Mọi việc dường như đang đi đúng hướng, thuận lợi vô cùng.

 

Còn ta?

Ta thì mỗi ngày chỉ loanh quanh trong sân phủ, ăn cơm, chăm hoa, đùa giỡn với đám thú cưng.

 

So với lúc sống bên lão già ở tiêu cục, cuộc sống giờ đúng là sung sướng hơn hẳn.

 

Ta không bị ràng buộc việc gì, lúc rảnh rỗi lại mang kiếm ra luyện, hoặc chơi đùa với đám tỳ nữ trong phủ. Ngày tháng cứ thế trôi qua an nhàn.

 

Nhưng mà… thế gian này luôn có người rảnh rỗi sinh chuyện, nhìn ta không vừa mắt, nhất định phải tìm cách gây sự.

 

“Thái tử phi, Nhị hoàng phi mời người cùng đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

 

Ta vừa hạ thanh trường kiếm trong tay xuống, đưa tay nhận lấy thiệp mời từ nhũ mẫu.

 

“Không đi có được không?”

 

Nhũ mẫu do dự một hồi mới nói:

“Về tình về lý… Thái tử phi khó lòng từ chối được ạ.”

 

Ta gật đầu:

“Ta biết rồi.”

 

Vậy thì… đi thôi.

 

Tỳ nữ giúp ta trang điểm sơ qua, chỉnh lại xiêm y.

 

Ta nhấc chiếc váy dài lụa mỏng, bước ra khỏi phủ.

 

Nhũ mẫu vội gọi theo, vẻ mặt đầy khó xử:

“Thái tử phi, người… đi chậm một chút ạ.”

 

Ta nhẹ nhàng đáp:

“Được.”

 

Rồi “vút” một tiếng, ta phi thân lên xe ngựa.

 



 

Vừa đến trước cửa cung điện của Hoàng hậu nương nương, ta đã chạm mặt Nhị hoàng phi Lương Chiêu.

 

Nàng ta lập tức lên giọng mỉa mai:

“Ô, đây chẳng phải là Thái tử phi sao?”

 

Ta cười nhạt:

“Ngươi không nhìn nhầm đâu.”

 

Nàng ta cười khẩy một tiếng, giọng khinh miệt:

“Đồ nhà quê như ngươi mà cũng dám tự xưng là tiểu thư danh giá?”

 

Ta vẫn giữ nguyên nụ cười:

“Không không, Nhị hoàng phi mới thật sự là châu ngọc nhân gian, ta sao dám so bì.”

 

Lương Chiêu: “…”

 

Sắc mặt nàng ta lập tức sa sầm, đang định nổi cơn thịnh nộ thì một nhũ mẫu thân tín bên cạnh Hoàng hậu bước ra:

 

“Thái tử phi, Nhị hoàng phi, Hoàng hậu nương nương cho mời hai vị vào trong.”

 

Ta không thèm liếc nhìn Lương Chiêu thêm cái nào, ung dung đi vào điện trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng hậu là mẫu phi của Tần Miên, đương nhiên không bạc đãi gì ta. Ngược lại, mẫu phi của Nhị hoàng tử là Dương Quý phi vốn không hợp với Hoàng hậu, nên Lương Chiêu cũng bị ghét lây.

 

Ngồi chưa được bao lâu, Hoàng hậu nói cảm thấy mệt, liền cho chúng ta lui.

 

Ta và Lương Chiêu vừa rời khỏi điện, ta định quay thẳng về phủ thì nàng ta giữ chặt lấy tay ta.

 

“Thái tử phi đi đâu mà vội thế?” Lương Chiêu nhoẻn miệng cười, “Đúng lúc bên chỗ Dương Quý phi có tiệc thưởng hoa, ta mời người cùng đi.”

 

Nhìn nụ cười giả tạo của nàng ta, ta chân thành góp ý:

“Đại tỷ à, đừng cố nữa… mặt tỷ cứng đờ cả rồi.”

 

Cuối cùng, ta vẫn bị ép đi dự tiệc thưởng hoa.

 

Dù sao thì, tránh được mùng một, chẳng tránh nổi rằm. Người muốn gây chuyện, ta có muốn né cũng khó.

 

Bữa tiệc tụ họp đông đủ các nương nương trong cung. Nhưng khi ta và Lương Chiêu bước vào, không khí lập tức trầm xuống.

 

Chỉ cần nhìn sắc mặt và ánh mắt của họ cũng đủ biết, đám này đều cùng một phe với Lương Chiêu.

 

Ta cười từ đầu đến cuối buổi, gặp ai cũng “Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, ngài nói chí phải!”

 

Không cần dùng quyền lực hay địa vị, chỉ bằng cái miệng lanh lợi, ta vẫn đối phó được với cả một đám người.

 

Sau một vòng thưởng hoa, không khiến được ta mất mặt, Lương Chiêu có vẻ khó chịu ra mặt.

 

Nam Cung Tư Uyển

Ta mỉm cười nói:

“Hoa cũng đã thưởng xong, không làm phiền các vị nữa. Ta có chút mệt, xin phép cáo lui trước.”

 

Không để nàng ta nói thêm câu nào, ta quay người bỏ đi ngay.

 

Khỉ thật, bộ y phục này thật sự rất khó chịu!

Giày cũng cấn chân! Cái mũ trên đầu cũng nặng nề vướng víu!

 

Khắp người chẳng có chỗ nào dễ chịu cả phải mau về thay đồ mới được!

 

Ta hấp tấp quay về phủ, hoàn toàn không để ý rằng Lương Chiêu đang lén theo sau.

 

Khi đi ngang qua cây cầu đá nhỏ cạnh hòn non bộ, nàng ta bất ngờ túm lấy tay ta:

“Thái tử phi…”

 

Ta chưa kịp phản ứng đã bị nàng ta kéo mạnh một cái.

 

Cả người ta mất đà, ngã ngửa rơi xuống hồ!

 

Khoảnh khắc trước khi chạm nước, ta kịp nhìn thấy nụ cười độc địa của nàng ta.

 

Nhưng mà.

 

Ta là ai chứ?

 

Ta là Hạ Anh!

 

Thiếu chủ tiêu cục Hanh Thông văn võ song toàn, thân thủ bất phàm!

 

Muốn ta ngã xuống hồ dễ dàng thế sao?

 

Không có cửa!

 

Ta nhanh chóng dồn lực vào bụng, đạp mạnh vào thành cầu, rồi mượn lực bật người lên, đáp xuống đỉnh hòn non bộ ngay cạnh đó.

 

Ngồi vắt vẻo trên tảng đá, ta cúi đầu nhìn Lương Chiêu bên dưới.

 

Không nhịn được mà huýt sáo một cái:

 

“Lên đây ngồi không?”

 

Mọi người xung quanh: “…”