Tốt nghiệp đại học xong, tôi trực tiếp làm nội trợ toàn thời gian.
Ngày ngày ở nhà xem tivi, chơi game.
Tôi với Tạ Sâm chẳng những không có tiếng nói chung, mà đến mấy chuyện lặt vặt trong nhà cũng nói không hợp gu.
Anh ta thì chê tôi bị tẩy não bởi mấy clip ngắn trên mạng.
Tôi thì thấy anh ta chả tinh tế hài hước được bằng mấy ông chồng nhà người ta.
Thế là từng chút một, cuộc sống chung bắt đầu đi vào ngõ cụt.
Nằm trên giường, tôi thở dài một tiếng.
Tần Hoa Duyệt à, ông trời đã ưu ái mày lắm rồi đấy.
Một kẻ vô dụng như mày, chẳng có tài cán gì, vậy mà ông trời lại cho mày cơ hội sống lại một lần nữa.
Quả thật là mồ mả tổ tiên bốc khói rồi.
Đã có cơ hội làm lại, thì phải sống cho ra hồn đi.
Không dám mơ mộng chuyện vực dậy gia nghiệp, làm giàu cả nhà, nhưng ít ra cũng phải có năng lực chống đỡ khi nhà gặp biến cố.
Đang nghĩ tới đó, Tạ Sâm bước vào, vừa đi vừa lau tóc.
Anh ta thấy tôi còn chưa thay đồ, ánh mắt thoáng qua một tia nghi ngờ.
À quên mất…
Hôm nay là thứ Bảy — ngày tôi “hầu hạ” anh ta.
Không giống kiếp trước, mặt lạnh như tiền, lần này tôi lập tức phi vào phòng tắm, tắm siêu tốc kiểu “chuẩn bị ra trận”.
Rồi lấy bộ đồ ngủ tận đáy tủ ra mặc vào.
Bộ đó là tôi mua từ hồi mới cưới, tính gây chút bất ngờ vui vẻ, ai ngờ chưa kịp mặc thì Tạ Sâm đã bay đi công tác.
Nhưng mà thôi, hôm nay tình cờ lại là “ngày ấy”, muốn làm gì thì cứ làm thôi.
Đều là người trưởng thành cả, đôi bên vui vẻ, miễn tôi thấy thích là được.
Lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Sâm hơi khựng lại.
Trông anh ta có vẻ sửng sốt, còn mang theo chút cảm xúc khác lạ.
Anh ta hạ giọng nói:
“Duyệt Duyệt, em…”
Tôi chẳng nói chẳng rằng, dùng nụ hôn bịt miệng anh ta lại.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Suỵt… Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Đừng nói gì cả…”
Phải nói thật, đổi góc nhìn rồi, cảm giác đúng là khác hẳn.
Trước kia tôi cứ mong ngóng vào tình yêu, lúc nào cũng để ý từng cử chỉ của Tạ Sâm.
Anh ta cau mày một cái là tim tôi run rẩy, sợ mình làm gì sai khiến anh ta không vừa lòng.
Anh ta rên nhẹ hay hơi gồng người là tôi tự trách bản thân, nghĩ chắc là do mình không đủ tốt.
Nhưng giờ đã coi anh ta là “công cụ”, thì mấy cảm giác đó bay sạch.
Tôi chỉ quan tâm mỗi chuyện: anh ta có thoải mái không, góc độ có ổn không, lực có đủ không.
Ba lần liên tiếp, mặt Tạ Sâm tái mét.
Tôi ngẩng đầu định hôn tiếp thì bị anh ta đẩy ra.
“Mai anh còn phải ra tòa, không thể quá sức.”
Ờ, được thôi.
Bà đây nhịn khát hai mươi mấy năm, hôm nay không kiềm được thì cũng là chuyện bình thường mà.
Anh ta không muốn, tôi cũng chẳng buồn giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lặng lẽ mặc đồ, bước xuống giường.
Tạ Sâm trở mình, ngạc nhiên nhìn tôi: “Em đi đâu?”
Tôi: “Sang phòng khách ngủ. Chỗ này lộn xộn quá.”
Ướt hết rồi, nằm không thoải mái, dễ nhiễm lạnh.
Hồi trước vì muốn gần gũi nên tôi cố chịu, giờ thì phải biết quý cái thân mình.
Chịu khổ nữa để làm gì — ai muốn thì người đó chịu.
Tôi đóng sập cửa lại, che khuất vẻ mặt ngỡ ngàng pha đủ vị của Tạ Sâm.
Sáng hôm sau tôi ngủ thẳng đến mười giờ, quay ra thì anh ta đã đi mất.
Để lại một tờ giấy:
【Đi công tác Hàng Châu một tuần.】
Bên dưới đè một xấp tiền mặt.
Tạ Sâm lúc nào cũng thích đưa tiền mặt, chẳng biết là muốn “giữ thể diện” giúp tôi hay cố tình làm tôi thấy xấu hổ nữa.
Tôi đếm thử — đúng 100.000 tệ, vẫn hào phóng như mọi khi.
Thay đồ xong, tôi cầm tiền đi thẳng đến ngân hàng.
Vừa vào đã suýt lạc đường.
Cũng đúng thôi, kiểu tiểu thư như tôi, vừa không biết nấu cơm vừa mù mịt chuyện đời, gặp nơi nào hơi phức tạp một chút là hoa cả mắt.
Phải khó khăn lắm mới kéo được một nhân viên.
Anh ta dẫn tôi đến quầy giao dịch, giúp tôi đổi đống tiền mặt Tạ Sâm đưa thành vàng thỏi.
Rồi tôi lấy khoản tiết kiệm của mình, mở một tài khoản mới và chuyển tiền sang đó.
Xong xuôi mọi việc, tôi gọi xe đến nhà ba mẹ.
Nếu tôi nhớ không nhầm, thì lúc này chuyện làm ăn ở nhà đã bắt đầu có vấn đề, chỉ là họ vẫn còn giấu chưa dám nói với tôi mà thôi.
Vừa bước chân vào nhà, không khí u ám đã ập thẳng vào mặt.
Ba tôi ngồi trên sofa hút thuốc, mẹ thì vò đầu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Thấy tôi về, hai người liếc nhau, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Họ vừa định mở miệng, tôi đã giơ tay ngăn lại.
“Đừng diễn nữa. Chuyện làm ăn gặp vấn đề, con biết cả rồi.”
Ba mẹ tôi làm ăn theo kiểu truyền thống, nhưng lại bị cơn bão Internet đánh cho tơi tả.
Lần đó, họ đặt cược tất cả vốn liếng vào một dự án, mà kết quả lại xảy ra sự cố.
Giờ thì dòng tiền gần như cạn kiệt, hai người đang đứng trước lựa chọn.
Một là liều mạng cược thêm lần nữa.
Hai là bán hết tài sản, bịt lỗ rồi đóng cửa dừng cuộc chơi.
Kiếp trước, ba mẹ tôi không cam tâm, chọn cách đánh cược thêm lần nữa.
Kết quả thua sạch không còn manh giáp.
Ba tôi vốn đã nóng nảy, hút thuốc suốt ngày, cuối cùng hút đến mức bị ung thư phổi.
Mẹ tôi thì cố gắng làm lại từ đầu, nhưng cứ kiếm được chút tiền lại phải trả nợ, đến mức tiền sinh hoạt hằng ngày cũng không đủ.
Nên lần này, tôi quyết định không vòng vo nữa, nói thẳng luôn cho họ biết kết cục.
“Ba, mẹ, dừng lại đi. Hai người đã tụt hậu rồi. Việc ở xưởng cũng không thể khá lên đâu.”
Trí tuệ nhân tạo phát triển quá nhanh, với mấy ngành truyền thống thì chẳng khác nào một cú đánh chìm.
Ba mẹ tôi thì không thể theo kịp thời đại, thất bại cũng là điều dễ hiểu.