Không Phải Dễ Mà Được Trời Xanh Ưu Ái, Phải Sống Cho Đáng Kiếp Trọng Sinh

Chương 3



 

Nghe tôi nói nên dừng kinh doanh, hai người lập tức nổi nóng:

 

“Con biết cái gì chứ! Chuyện trong nhà con chưa từng quan tâm!”

 

“Phải đấy, ba hỏi rồi — chú Vương, chú Trương đều nói nếu nhà mình muốn đánh cược một lần nữa, họ có thể giúp!”

 

Phải…

 

Đúng là họ đã giúp.

 

Nhưng về sau cũng chính họ là những người hay lui tới đòi nợ nhất.

 

Tôi cười khổ:

 

“Được rồi, ba mẹ, để con kể cho hai người lý do vì sao con nói vậy.”

 

Tôi co người lại, ôm đầu, ngồi xuống ghế, đem hết mọi chuyện của kiếp trước kể lại.

 

Đối với người thân nhất của mình, tôi không cần giấu giếm gì cả.

 

Nghe xong, ba mẹ đều lặng người.

 

Đặc biệt là ba tôi — nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.

 

“Vậy là… Mười mấy năm sau đó, con gái ba rửa bát trả nợ? Rồi đến lúc bị bệnh, vì không có tiền chữa mà c.h.ế.t một mình trong bệnh viện?”

 

Ông nắm lấy tay tôi, run rẩy không thôi.

 

Mẹ tôi cũng im lặng hồi lâu, cúi đầu không nói gì.

 

Cuối cùng ngẩng lên, vừa cười vừa khóc, giọng nghẹn ngào:

 

“Được rồi, lần này mẹ nghe lời con gái mẹ. Không làm liều nữa.”

 

Ba mẹ bắt đầu thu xếp, dọn dẹp chuyện kinh doanh của gia đình.

 

Nhờ có kinh nghiệm mười mấy năm nên sau khi trừ hết nợ nần và thua lỗ, không ngờ vẫn còn dư ra được mấy trăm nghìn tệ và một căn biệt thự.

 

Ký xong hợp đồng chuyển nhượng, ba mẹ đứng ở sảnh xưởng, mặt đầy tiếc nuối.

 

“Cả đời vất vả, không ngờ cuối cùng lại chẳng giữ được gì. Cái xưởng này, mảnh đất này, cả đống máy móc kia nữa… đều đã thành của người khác.”

 

Tôi khoác tay họ, an ủi:

 

“Ba, mẹ, không sao mà. Người còn sống là quý giá hơn tất cả.”

 

Giờ rút khỏi cuộc chơi của ngành truyền thống, cùng lắm là mất vài chục triệu tệ.

 

Chứ nếu cứ cố cầm cự, tương lai sẽ không có cửa quay lại.

 

Ba mẹ không phải lo đi làm nữa, tự nhiên cũng rảnh rỗi.

 

Nhàn quá thì lại dễ hụt hẫng, chẳng biết nên làm gì, cứ thấy người như trống rỗng.

 

Tôi lấy ra số tiền mấy triệu tệ từng tích cóp, đưa vào tay họ.

 

“Ba, mẹ, đây là tiền con dành dụm từ nhỏ đến giờ, giờ con đưa lại hết cho hai người.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Kiếp trước con sống khá khổ, nhưng cũng nhờ vậy mà chứng kiến được sự thay đổi chóng mặt của thời đại.”

 

“Xưởng của mình đóng cửa không phải vì hai người làm sai, mà là vì suốt bao năm chỉ cắm đầu làm, không có thời gian tiếp cận cái mới. Bây giờ nếu lại nhắm mắt đ.â.m đầu vào mấy dự án mới, chắc chắn sẽ rất rủi ro.”

 

“Thế này đi — ba mẹ cầm số tiền này đi học MBA, học thêm chút kiến thức mới. Tương lai nếu có cơ hội, mình sẽ làm lại từ đầu, được không ạ?”

 

Ba mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, rồi cùng nở nụ cười.

 

“Trời ơi, Duyệt Duyệt lớn thật rồi, nói chuyện đâu ra đấy hẳn hoi.”

 

“Được, ba mẹ nghe con. Đi học thôi!”

 

Tôi tranh thủ lúc lửa còn nóng, lập tức lên mạng tìm cho họ một khóa đào tạo doanh nhân hàng đầu trong nước.

 

Hai ngày sau, họ bay ra Bắc Kinh bắt đầu khóa học.

 

Còn tôi, thì cho nghỉ bớt vài người giúp việc dư thừa, sắp xếp lại an ninh trong nhà, rồi quay về căn biệt thự của tôi và Tạ Sâm.

 

Vừa bước vào đã thấy anh ta ngồi trên sofa đọc tài liệu.

 

Thấy tôi về, anh ta khép tài liệu lại, bỏ vào túi laptop rồi đứng dậy định vào thư phòng.

 

Tôi chẳng buồn để ý, tự đi tắm rồi về phòng ngủ mở video học chỉnh sửa clip.

 

Tôi có chị bạn là hotgirl mạng, chị ấy nói bây giờ Internet đang hot lắm.

 

Tôi cũng chẳng có bản lĩnh gì nổi bật, được mỗi vẻ ngoài tạm ổn, sống kiểu hào nhoáng bên ngoài lừa được thiên hạ.

 

Nên cũng nghĩ: học thử cách làm vlog xem sao, biết đâu bất ngờ lại nổi tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đang xem video thì Tạ Sâm đẩy cửa bước vào, lặng lẽ đứng phía sau tôi.

 

Anh ta hỏi một câu ngắn gọn:

 

“Làm không?”

 

Tôi sặc một ngụm nước.

 

Vô thức liếc nhìn lịch.

 

Ồ, lại là thứ Bảy.

 

Tôi gập laptop, bước đến trước mặt anh ta, ngẩng đầu kiễng chân định hôn.

 

Tạ Sâm giữ lấy cổ tôi, ngừng lại một chút.

 

“Thay bộ lần trước.”

 

…Hả?

 

À. Hiểu rồi.

 

Bốn hiệp kịch liệt, người đầu tiên xin tha lại là tôi.

 

Tạ Sâm vừa rời khỏi người tôi, tôi lật người định xuống giường.

 

Anh ta kéo tay tôi lại.

 

Tôi: “Hửm?”

 

Tạ Sâm mím môi: “Ngủ ở đây.”

 

Tôi: “Ướt.”

 

Anh ta lập tức lấy ga mới trong tủ ra trải lên.

 

“Giờ không ướt nữa.”

 

Ừ, được thôi.

 

Tôi nằm lại lên gối, bị anh ta giữ lấy vai, kéo vào lòng ôm chặt.

 

Tôi: “Hửm?”

 

Tạ Sâm: “Lạnh.”

 

Ừ được luôn.

 

Tôi mệt rã rời, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

 

Không hề hay biết người nằm bên cạnh mở mắt suốt gần cả đêm, lặng lẽ nhìn tôi.

 

Tôi mơ một giấc mơ thật dài, là những ngày tôi từng mê đắm chạy theo Tạ Sâm.

 

Từ lúc mới bước vào đại học, anh ta đã là một người nổi bật chói chang, luôn có đám người đứng kín trước cửa lớp Luật chỉ để được nhìn thấy anh.

 

Tạ Sâm lạnh nhạt, không thân thiết với ai, ngoại trừ cô bạn gái thân cùng làng tên là Trần Tuệ — hai người có vẻ khá gần gũi.

 

Sau khi để ý Tạ Sâm, tôi từng dò hỏi xem hai người đó có phải một đôi không.

 

Chưa kịp tìm hiểu rõ ràng thì Trần Tuệ đã đi du học, còn mẹ của Tạ Sâm thì phát hiện bị ung thư.

 

Ung thư tụy — “vua của các loại ung thư” — có chữa hay không cũng chẳng khác biệt gì nhiều.

 

Nhưng nếu có tiền, ít ra sẽ đỡ phải chịu đau đớn.

 

Tạ Sâm lo lắng đến mất ăn mất ngủ, tôi tìm ba mẹ xin một triệu tệ để giúp mẹ anh ấy nhập viện.

 

Mẹ Tạ Sâm cuối cùng cũng có thể yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi, còn anh ta thì tìm đến tôi, nói:

 

“Cảm ơn.”

 

Tôi cười:

 

“Đừng cảm ơn, lấy thân báo đáp là được.”

 

Tôi mê mẩn anh ta là thật, chủ động tán tỉnh cũng là thật.

 

Tạ Sâm nhìn tôi, nhẹ nhàng cười.

 

Khi ấy tôi vẫn chưa hiểu nổi nụ cười ấy có ý gì.

 

Mãi đến hai năm sau mới thấu.

 

Đó là một cái cúi đầu bất đắc dĩ trước hiện thực.

 

Là một cuộc trao đổi thân xác mà anh ta không thể từ chối.