Lúc bị áp giải lên xe, cô ta còn cố gào lên với tôi:
“Tần Hoa Duyệt! Là cô không chịu ly hôn! Là cô hại tôi ——!”
Cô ta biết luật mà vẫn phạm luật, lập tức bị tước giấy phép hành nghề luật sư.
Bởi vì tôi và Tạ Sâm không ký giấy xin giảm nhẹ hình phạt, nên Trần Tuệ còn phải đối mặt với án tù.
Ngày Trần Tuệ bị bắt, Tạ Sâm cũng được thả.
Camera hành lang khách sạn đã chứng minh sự thật:
Trần Tuệ cố ý tự tạo dấu vết, còn Tạ Sâm thì say mềm, hoàn toàn không đủ tỉnh táo, càng không có sức làm gì.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Tạ Sâm quay sang nhìn tôi:
“Duyệt Duyệt, em thật sự đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi. Chuyện này em xử lý quá đẹp.”
Tôi cũng thấy mình lợi hại thật — có thể bình tĩnh từng bước đưa chồng… ra khỏi tù.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi việc, tôi viết hẳn một bài đăng chia sẻ lên mạng, lại hốt thêm một đợt lưu lượng lớn.
Một bên thì tôi ngồi đếm tiền đến run tay, bên kia thì Tạ Sâm nằm vật trên giường, bắt đầu than ngắn thở dài.
Anh ta chui đầu trong chăn, lầm rầm:
“Anh không còn trong sạch nữa rồi…”
Tôi đang bận rep comment của fan, đầu óc lơ lửng:
“Ừm.”
“Em nhất định là đang ghét bỏ anh rồi.”
“Không có đâu.”
“Vậy thì… em nhìn anh một cái đi.”
“Được.”
Tôi cầm điện thoại, quay camera sang phía anh ta.
Ngay lập tức bị Tạ Sâm túm lấy, kéo lại, hôn luôn một cái rõ kêu.
“Tần Hoa Duyệt, em còn dám đối phó qua loa với anh nữa thử xem?”
Chết rồi…
Cây hái ra tiền giận rồi — phải dỗ, phải dỗ ngay!
Cái giá phải trả cho việc dỗ người… đúng là quá nặng.
Hôm sau ra ngoài, tôi vịn hông mà đi, chân thì run run như mới bị xe tải cán qua.
Bạch Vi Vi vừa thấy tôi là cười phá lên:
“Em biết mặt em giờ đang viết chữ gì không?”
“Chữ gì?”
“Buông thả quá độ.”
“…Biến!”
Chị ấy cười hì hì, lại còn chạy qua xoa bóp chân cho tôi, rồi hỏi nghiêm túc:
“Nói thật đi, giờ em thấy Tạ Sâm thế nào rồi? Em thật sự không để tâm chuyện anh ta từng mập mờ với Trần Tuệ sao?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ một lát:
“Có để tâm. Nhưng không để tâm đến mức ấy.”
“Sao lại thế?”
“Em thấy… so với việc tim anh ta có sạch không, em sợ anh ta lây bệnh từ bên ngoài về hơn.”
Bạch Vi Vi ngẩn người mất vài giây, rồi lẳng lặng giơ ngón cái:
“Đỉnh.”
Thật sự… không thể trách tôi được.
Sống hai kiếp rồi, cộng lại cũng gần sáu mươi tuổi đầu, còn ai có dư hơi mà đi lo mấy chuyện yêu đương lằng nhằng nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đã từng yêu anh ấy trong những năm tháng đẹp nhất, và cũng từng ngâm mình trong 20 năm đắng cay khổ sở.
Cuộc đời thăng trầm, bão giông bao nhiêu tôi cũng đều từng trải.
Không phải là tôi không yêu Tạ Sâm, nhưng nếu bảo là còn đặt anh ta vào tim bao nhiêu… thì thật sự khó mà tính được.
Ít nhất, anh ấy mỗi tháng vẫn mang về sáu con số, giúp tôi sống một cuộc đời ổn định và thoải mái.
Hiện tại lại còn dịu dàng và biết quan tâm hơn trước rất nhiều.
Vậy thì tôi cũng chẳng tiếc mấy câu nói ngọt ngào dịu dàng với anh ta.
Cuộc sống mà — ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ai biết được lòng người có đổi thay hay không?
Chỉ có sống cho hiện tại, mới là điều quan trọng nhất.
Ba mẹ học xong MBA trở về, bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp mới.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi mời họ cùng quay vlog, hiệu suất người xem cũng không tệ.
Nhờ đó, ba mẹ tôi cũng trở thành một cặp “hot” trên mạng — dựa vào sức ảnh hưởng, còn chốt được vài dự án trong giới.
Cả gia đình tôi, từng bước từng bước, lại một lần nữa xây dựng nên sự vững vàng về tài chính.
Sau ba năm kết hôn, tôi mang thai và sinh một bé gái.
Ba mẹ vui mừng khôn xiết, dọn đến ở cùng để chăm cháu.
Tạ Sâm thì không có ý kiến gì, chỉ là anh ấy rất thích cái không khí nhộn nhịp trong nhà.
Anh ấy càng làm việc chăm chỉ hơn trước.
Làm việc năm năm, giống như kiếp trước, anh ấy đã trở thành đối tác của văn phòng luật — thu nhập gần chạm mốc chục triệu.
Tài sản phất lên như diều gặp gió, ong bướm vây quanh cũng nhiều lên không ít.
Nhưng Tạ Sâm vẫn như trước — không biết cái thẻ ngân hàng trong nhà nằm ở đâu, cũng chẳng để tâm.
Mỗi lần kết thúc vụ án, anh đều dắt cả nhà đi du lịch, có khi còn hỗ trợ tôi livestream, quay vlog cùng — tỏ ra rất hào hứng.
Khi con gái tôi được năm tuổi, tôi ép ba tôi đi kiểm tra sức khỏe.
Không ngoài dự đoán, phát hiện có khối u ở phổi.
May mắn là mổ kịp thời.
Phẫu thuật xong, tôi và Tạ Sâm cùng nhau đến chùa Thanh Sơn để trả lễ.
Nơi đó có vị đại sư mà Tạ Sâm tin tưởng suốt nhiều năm.
Anh dẫn con gái đi xin quẻ, còn đại sư thì gọi riêng tôi ra gặp.
Ông thở dài một tiếng, ánh mắt sâu xa:
“Cuối cùng cũng không phụ tâm nguyện khẩn cầu năm đó của ba mẹ cô.”
Thì ra…
Kiếp trước, sau khi ba mẹ tôi qua đời, tôi vẫn cố gắng kéo lê tấm thân bệnh tật sống lay lắt.
Bị người ta bắt nạt, bị chủ nợ đòi tiền, mọi thứ… ba mẹ tôi ở bên kia đều nhìn thấy.
Họ đã quỳ cầu xin Diêm Vương suốt nhiều năm, từ bỏ cơ hội đầu thai, đem hết phúc đức khi còn sống và công đức sau khi chết, đổi lấy cơ hội cho tôi được sống lại.
Chỉ để thay đổi kết cục thê thảm của tôi.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc không tên — muốn cười, lại muốn khóc.
Chỉ biết cảm thán, lần này bản thân đã lựa chọn đúng.
Không phụ lòng ba mẹ.
Tôi lau nước mắt.
Phía xa, Tạ Sâm và con gái đã bước ra.
Tôi khẽ chào đại sư, rồi chạy về phía con bé.
Đường đời còn dài, đừng quên nơi mình từng bắt đầu.
Về sau, hãy sống thật tốt — hiếu thuận với ba mẹ và sống vì chính mình.
Hết.