“Vậy còn chỗ này, sao anh lại biến thành ‘bếp trưởng’?”
“Tại anh nấu ăn ngon chứ sao.”
“Được rồi được rồi. Còn cái đoạn ‘huấn luyện viên gym đẹp trai’, em khen người ta đẹp trai là ý gì?”
“Tất cả chỉ là diễn thôi, đừng bận tâm.”
Cãi qua cãi lại, máy tính bị gập lại, người thì bị đè thẳng xuống ghế sofa.
Tạ Sâm quyết tâm “lý luận” với tôi về giá trị thực sự của “công cụ sống”.
Mèo mỡ cả ba tiếng đồng hồ, đến mức tôi phải xin tha mới dừng lại được.
Nhìn đống bừa bộn tơi tả, tôi tức muốn phát nổ.
“Trời ơi! Tài khoản của em còn phải cập nhật đều đặn theo lịch cơ mà! Anh làm em chưa cắt xong video, giờ phải làm sao hả?”
Cái đồ đáng ghét này, đúng là phá hỏng sự nghiệp của tôi!
Tạ Sâm ôm lấy tôi, vừa hôn vừa véo tai dỗ dành:
“Thôi nào, để anh cắt cho.”
“Anh biết làm á?”
“Chuyện này có gì khó đâu.”
Sự thật chứng minh, học bá vẫn là học bá.
Sản phẩm anh ta làm ra… còn ngon hơn cả tôi làm.
Cuộc sống dần dần tốt lên từng ngày, tài khoản của tôi còn nhận được hai hợp đồng quảng cáo.
Nhìn từng khoản tiền năm con số lần lượt chuyển vào tài khoản, tôi suýt nữa thì bật khóc.
Cuối cùng… tôi cũng không sống uổng một kiếp.
Cuối cùng… tôi cũng không còn là kẻ ăn bám vô dụng, sống lay lắt chờ c.h.ế.t nữa.
Nếu sau này có gặp biến cố, ít ra tôi cũng đã có năng lực tự đứng vững.
Nhưng không biết có phải ông trời không muốn tôi sống yên ổn hay không —
Hôm đó đang cắt video ở nhà, thì Triệu Phóng bất ngờ gọi tới:
“Tạ Sâm bị bắt rồi.”
Tôi choáng váng, hoảng hốt lao thẳng đến văn phòng luật.
Vừa thấy Triệu Phóng là tôi chộp lấy tay áo anh ta:
“Không phải anh ấy đi công tác rồi sao? Sao lại bị bắt?”
Triệu Phóng cau mày, giọng đầy bực bội:
“Đúng thế. Tạ Sâm đi bàn dự án với Trần Tuệ. Hai người họ không biết làm sao mà uống say quá… rồi ngủ với nhau.”
“Giờ Trần Tuệ kiện Tạ Sâm… cưỡng hiếp.”
Đầu tôi ong một tiếng — hoàn toàn tê dại.
“Trần Tuệ bị thần kinh à?! Tạ Sâm làm sao có thể cưỡng h.i.ế.p cô ta chứ?!”
Triệu Phóng cũng bất lực, thở hắt ra:
“Cô ta vốn dĩ đã chẳng phải người lương thiện gì. Ngày trước vì một triệu tệ mà bán thân xuất ngoại, giờ không chiếm được Tạ Sâm thì chơi bài cá c.h.ế.t lưới rách cũng có gì lạ.”
“Tụi anh sai. Là tham cái nguồn dự án trong tay cô ta mà liên tục hợp tác…”
Tôi cúi đầu trầm ngâm.
Cảm thấy mấy tháng gần đây bản thân trưởng thành hơn thật — đầu óc cũng sáng hơn trước nhiều.
Tôi thì thầm mấy câu với Triệu Phóng.
Chưa đầy hai ngày sau, Trần Tuệ không nhịn được mà gọi cho tôi — hẹn gặp ở công viên.
Hôm đó trời trong gió nhẹ, nắng rất đẹp.
Trần Tuệ bước lên trong bộ váy công sở chỉnh tề, giày cao gót nện lạch cạch, đầu nghiêng nghiêng ngồi xuống ghế.
Cô ta quay sang nhìn tôi, mặt mang nụ cười điên điên dại dại:
“Tần Hoa Duyệt, đến rồi à?”
Tôi ngồi xuống cạnh cô ta, gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ừ.”
“Camera trong túi cô tắt đi. Ghi hình lén là phạm pháp đấy.”
Tôi lẳng lặng lấy thiết bị ra, đặt lên ghế.
Cô ta liếc nhìn đầy đắc ý.
“Còn điện thoại, tắt ghi âm đi.”
Tôi lại làm theo, không nói gì.
Trần Tuệ nhìn tôi chằm chằm, giọng chua cay:
“Cô đúng là… bây giờ khác xưa thật. Khó trách… lần này Tạ Sâm sống c.h.ế.t không chịu ly hôn nữa.”
Hai chữ “lần này” khiến tôi giật khẽ mí mắt.
Cô ta không để tôi kịp phản ứng, nói tiếp:
“Nói đi, cô muốn gì mới chịu buông tay? Điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.”
Cái kiểu “chính thất đòi quyền” này, ai không biết còn tưởng cô ta mới là vợ cả.
Tôi nhìn cô ta, chậm rãi đáp:
“Tôi không muốn ly hôn với Tạ Sâm.”
Trần Tuệ cắt lời tôi, giọng lạnh như băng:
“Cô không ly hôn, thì anh ta sẽ phải ngồi tù.”
“Tội cưỡng h.i.ế.p không phải nói chơi. Trên người tôi có dấu vết của anh ta. Chỉ cần tôi khởi kiện, anh ta sẽ không thoát được.”
“Tần Hoa Duyệt, đừng dùng sự ngu dốt của cô để thách thức hiểu biết pháp luật của tôi.”
“Tôi chỉ hỏi một lần cuối cùng: Cô có chịu ly hôn không?”
Tôi tức đến nỗi bật dậy, trừng mắt nhìn cô ta:
“Tôi tin Tạ Sâm! Anh ấy sẽ không đụng vào người phụ nữ khác, lại càng không thể cưỡng h.i.ế.p cô!”
“Cô đang vu khống anh ấy!”
Tức đến mức nước mắt tôi cứ thế rơi xuống, mặt đỏ bừng, trông cực kỳ thảm hại.
Trần Tuệ cười lạnh, đứng dậy, còn đẩy tôi một cái:
“Đúng! Là tôi vu khống anh ta đấy, thì sao?!”
“Tôi đã nói rồi — tôi mới là người nên đi cùng anh ấy cả đời. Tiền anh ấy kiếm được là của tôi. Tương lai rực rỡ của anh ấy phải có tôi trong đó.”
“Nhưng Tạ Sâm không nghe. Anh ta mắng tôi điên, nói tôi đang mơ giữa ban ngày.”
“Ha ha ha ha! Rõ ràng người quen anh ấy trước là tôi, rõ ràng kiếp trước chúng tôi đã cưới nhau, tại sao bây giờ anh ấy lại không chọn tôi?!”
Gương mặt Trần Tuệ méo mó vì hận, cười mà như khóc, từng chữ nhả ra đầy độc khí:
“Vậy nên tôi muốn hủy hoại anh ta, lôi anh ta xuống địa ngục.”
“Cả cô nữa… Hai người đều đáng chết!”
Cô ta vung tay định bóp cổ tôi, nhưng tôi hất tay ra.
Rồi phản đòn — tát thẳng một cái thật mạnh lên mặt cô ta.
“Tiếp tục mơ giấc mộng mùa xuân đi, đồ thần kinh. Xem ai kéo ai xuống địa ngục!”
Ngay lúc đó, cánh cửa của chiếc xe đậu gần đó mở ra.
Vài cảnh sát bước xuống.
Có người cúi xuống, nhặt thiết bị ghi âm dưới gầm ghế lên.
Triệu Phóng nhe răng cười với Trần Tuệ:
“Luật sư Trần, luật sư hành nghề mà cố tình gài bẫy người khác là tội rất nặng đấy. Lần này cô toang rồi.”
Hôm đó ở văn phòng luật, tôi đã đoán Trần Tuệ sẽ giở trò.
Thế nên trong công viên, chỗ nào có thể giám sát, tôi đều gắn thiết bị hết.
Chỉ đợi cô ta tự đắc, tự miệng thốt ra lời thú tội.
Cuối cùng thì sự thật cũng phơi bày.
Trần Tuệ phải trả giá cho tất cả những gì cô ta làm.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia