Không Thỏa Hiệp
Ngày sinh nhật của con gái, tôi nghe thấy con bé thì thầm với chồng.
“Có hai mẹ thật tốt.”
Còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn chấn động, liền nghe thấy giọng chồng hạ thấp, dặn dò:
“Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, không được cho mẹ con biết đâu nhé.”
“Dạ~”Con gái ngoan ngoãn đáp lời.
Khoảnh khắc ấy, thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ.
01
Con gái tròn 5 tuổi, tôi như thường lệ đến trường mẫu giáo đón con.
Khi nhìn thấy con bé, tôi không khỏi sững người.
Con bé mặc một chiếc váy công chúa Disney mới tinh.
Không phải bộ quần áo lúc sáng tôi cho con mặc đến trường, cũng không phải bộ đồ dự phòng tôi để trong cặp.
“Manh Manh, sao bộ váy này mẹ chưa từng thấy nhỉ?”Tôi mở lời hỏi.
“Đẹp không mẹ?”
Con bé xoay một vòng trước mặt tôi, khoe bộ váy mới.
“Đẹp lắm.”Tôi gật đầu khẳng định, rồi thăm dò hỏi:
“Ai mua cho Manh Manh thế?”
Con bé cười tinh nghịch:
“Bí mật.”
Nói xong, nó nhảy chân sáo chạy về phía trước.
Không nhận được câu trả lời mình muốn, trong lòng tôi càng thêm nghi hoặc.
Gia đình dự định ra nhà hàng tổ chức sinh nhật cho Manh Manh.
Chồng tôi, Đàm Gia Minh, đi đón bố mẹ anh ấy, còn tôi và Manh Manh bắt taxi đến đó.
Trên đường đi, cô giáo chủ nhiệm lớp của con gửi ảnh chụp trong ngày vào nhóm lớp.
Tôi lướt xem một lượt.
Manh Manh chỉ xuất hiện trong ảnh chụp lúc ăn sáng.
Tôi tò mò hỏi cô giáo thì mới biết, chồng tôi đã đón con bé từ hơn mười giờ sáng và chỉ đưa con trở lại trường vào khoảng hai giờ chiều.
Hơn hai năm con đi học mẫu giáo, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.
Tôi lập tức gọi điện cho Đàm Gia Minh, hỏi anh ấy có xin phép cho con nghỉ học hôm nay không.
“Đúng vậy.” Anh trả lời thản nhiên.
“Hôm nay sinh nhật con bé mà, anh đưa con đi mua váy mới.”
Nghe có vẻ không có gì khả nghi.
Tôi cũng nhanh chóng gạt chuyện này ra khỏi đầu.
Tôi đã chuẩn bị cho Manh Manh một chiếc bánh sinh nhật vị sô-cô-la mà con bé thích nhất.
Thế nhưng, con chỉ ăn vài miếng rồi đặt nĩa xuống.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Sinh nhật mà, ăn nhiều một chút cũng không sao, không được lãng phí.” Mẹ chồng tôi khuyên nhủ.
Con bé cẩn thận liếc nhìn tôi một cái:
“Mẹ nói không được ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ bị sâu răng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lập tức cảm thấy ấm lòng.
Buổi tối, sau khi sấy khô tóc cho Manh Manh xong, tôi đi rửa mặt.
Chồng tôi đang đọc truyện cổ tích cho con trước khi ngủ.
Đánh răng xong, tôi mới nhớ ra máy sấy tóc để quên trong phòng ngủ phụ.
Vừa định đẩy cửa bước vào lấy, lại nghe thấy hai người họ đang thì thầm trò chuyện.
“Ba ơi, có hai mẹ thật là tốt.”
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào của Manh Manh vang lên.
Tôi còn chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó thì đã nghe thấy chồng tôi hỏi:
“Nếu chỉ có thể chọn một người làm mẹ, Manh Manh sẽ chọn ai?”
Ý nghĩa của câu hỏi này rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.
Tim tôi đập loạn, tôi nín thở, nhẹ nhàng đứng yên trước cửa.
“Trẻ con không làm mấy bài trắc nghiệm này đâu, con muốn cả hai!”
Manh Manh trả lời không chút do dự.
“Đúng là một cô nhóc tham lam!”
Chồng tôi giả vờ kinh ngạc, nhưng giọng điệu lại đầy cưng chiều.
Trong phòng vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.
“Manh Manh, đây là bí mật nhỏ của chúng ta, không được để mẹ biết đâu nhé.”
Chồng tôi hạ giọng dặn dò.
“Dạ~” Con gái tôi ngoan ngoãn đáp lời
“Lần sau gặp mẹ mới, con còn có thể ăn bánh sô-cô-la nữa không?”
“Đương nhiên là được rồi, ăn bao nhiêu tùy thích.”
Chồng tôi cùng con bé đập tay với nhau.
Cuộc trò chuyện của họ rất đơn giản.
Thế nhưng, chỉ qua mấy câu nói đó, tôi đã ghép lại được toàn bộ sự việc xảy ra trong ngày hôm nay.
Mười giờ sáng, chồng tôi, Đàm Gia Minh, cùng với người mà Manh Manh gọi là “mẹ mới” đến trường mẫu giáo đón con bé.
Họ đưa con bé đi mua quần áo mới, còn cho con bé ăn không ít bánh sô-cô-la.
Cuối cùng, hơn hai giờ chiều, mới đưa Manh Manh trở lại trường.
Nghe giọng điệu của con bé, dường như Manh Manh rất thích người mẹ mới này, thậm chí còn gặp người đó không chỉ một lần…
Chiếc điện thoại đặt trong phòng khách đột nhiên đổ chuông.
Tâm trạng tôi đang rối bời, đành quay về phòng và cầm lấy điện thoại.
Là một số lạ gọi đến.
“Xin chào.” Tôi lựa chọn nghe máy.
Đầu dây bên kia im lặng đến kỳ lạ, không có bất kỳ âm thanh nào.
“Xin hỏi ai đầu dây vậy?” Tôi nhíu mày hỏi.
Đối phương vẫn không trả lời.
Hơn mười giây sau, đột nhiên cúp máy.
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, chợt bừng tỉnh hiểu ra điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com