Không Thỏa Hiệp
02
Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không thể chợp mắt.
Sự phản bội của Đàm Gia Minh đã rõ như ban ngày.
Dường như anh ta còn có ý định ly hôn.
Vì có Manh Manh, tôi không muốn mọi chuyện đi đến bước đường ly hôn.
Nhưng tôi phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Thậm chí, tôi phải nắm thế chủ động trước khi Đàm Gia Minh mở miệng đề nghị ly hôn.
Đặc biệt là quyền nuôi con.
Thế nhưng, tôi đã ở nhà nội trợ ba năm, gần như tách biệt với xã hội.
Tôi hoàn toàn không có chút khả năng thắng nào.
Trằn trọc mãi không ngủ được, tôi thành thạo mở ngăn kéo, lục lọi tìm một lọ thuốc.
Nhìn tên thuốc, trong đầu tôi bỗng nảy ra một kế hoạch…
Hôm sau, tôi dậy từ rất sớm.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, tôi còn giúp Đàm Gia Minh là phẳng áo sơ mi và phối hợp quần áo cho anh ta.
Mỗi sáng, trên đường đi làm, Đàm Gia Minh sẽ tiện đường đưa Manh Manh đến trường.
Sau khi họ rời khỏi nhà, tôi liền đến một văn phòng luật danh tiếng, khá xa nơi ở, để tiến hành tư vấn hôn nhân chi tiết.
Để không để lại bất kỳ dấu vết nào, tôi đặc biệt sử dụng tiền mặt để thanh toán.
Sau đó, tôi gọi điện cho bố mẹ đang sống ở Hải Thành, nhờ họ gửi cho tôi ít cua hoàng đế, tôm hùm Úc và cá hoàng đế tự nhiên.
Những món này đều là món khoái khẩu của Đàm Gia Minh, và có thể mua dễ dàng ngoài thị trường.
Nhưng lần này, tôi “có mục đích riêng,” nên không thể dùng tiền của chính mình.
Bố mẹ tôi không hỏi thêm gì, chỉ đơn giản đồng ý.
Vài ngày sau, hàng được gửi đến.
Ngoài những món tôi yêu cầu, còn có thêm một ít hải sản khác.
Tôi đóng gói một phần hải sản, rồi cùng Manh Manh mang đến nhà bố mẹ chồng, nhờ họ trông con bé một ngày.
Họ vui vẻ đồng ý.
*
“Hải sản bố mẹ em gửi đến, anh có muốn về nhà ăn tối không?”
Khi cho hải sản lên nồi hấp, tôi chụp một bức ảnh gửi cho Đàm Gia Minh.
“Không chắc, bận.”
Anh ta trả lời ngắn gọn.
Hai năm nay, anh ta luôn lấy cớ có các buổi xã giao nên rất hiếm khi ăn tối ở nhà.
Tôi không bỏ cuộc:
“Manh Manh nhớ chú chó Teddy mà mẹ nuôi rồi, tối nay con bé sẽ ở lại nhà bố mẹ.”
“Nói thật thì, chúng ta cũng đã lâu rồi không có khoảng thời gian chỉ có hai người nhỉ.”
Cuối tin nhắn, tôi giả vờ buông một câu cảm thán như vô tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta không trả lời nữa.
Bảy giờ tối, tôi bày tiệc hải sản đã chuẩn bị xong lên bàn ăn.
Bóng dáng Đàm Gia Minh xuất hiện ở cửa.
“Về rồi à? Rửa tay rồi vào ăn cơm đi.”
Tôi làm ra vẻ vui mừng khôn xiết, bày biện bát đũa, gọi anh vào bàn.
Tôi đặt cược vào ba điều:
Một là sở thích của anh ta đối với hải sản.
Hai là cảm giác áy náy mơ hồ trong lòng anh ta.
Ba là chút tình cảm còn sót lại sau mười năm chung sống của chúng tôi.
May mắn thay, tôi đã thắng.
Khi Đàm Gia Minh ngồi xuống bàn ăn, tôi liền đặt trước mặt anh ta đĩa thịt cua và tôm đã bóc vỏ.
“Không cần đâu, em ăn đi.”Anh ta đẩy đĩa lại cho tôi.
“Em bóc riêng cho anh đấy.”
Tôi dịu giọng:
“Trước đây, chẳng phải anh cũng hay bóc cho em sao?”
Anh ta không từ chối nữa.
Hải sản chứa nhiều muối, ăn nhiều sẽ dễ khát nước.
Vì vậy, tôi bình tĩnh mang lên một cốc nước gừng pha thêm chút đường, bên trong đã được bỏ thêm “gia vị đặc biệt.”
Vị cay nồng của gừng hoàn toàn che giấu được vị đắng nhẹ của viên thuốc estazolam. (Estazolam: Tên một loại thuốc ngủ)
Anh ta không hề nghi ngờ mà uống hết.
Tối hôm đó, anh ta ngủ rất sớm.
Như tôi mong đợi, tôi đã lấy được điện thoại của anh ta và mở khóa bằng dấu vân tay của anh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
3
Vừa mở WeChat, tôi liền nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
【Đàm Gia Minh, anh thật sự dám cho em leo cây sao!】
Một người có ghi chú là “ZM” gửi tin nhắn với giọng điệu đầy tức giận chất vấn Đàm Gia Minh.
Tim tôi chợt thắt lại, lập tức nhấn vào xem.
Phía trước còn có vài tin nhắn đã đọc, nhưng Đàm Gia Minh không trả lời.
【Những khách hàng đó tôi có thể giới thiệu cho anh, cũng có thể cho người khác!】
【Đừng quên ai là người đã giúp anh có được vị trí như hôm nay.】
【Lần sau trước khi chọc giận tôi, hãy tự xem bản thân mình có bao nhiêu năng lực đã...】
Tôi đọc mà tay chân lạnh ngắt.
Những năm qua, điện thoại của Đàm Gia Minh chưa từng rời khỏi người.
Ngay cả khi tắm cũng mang vào nhà vệ sinh, nói là sợ bỏ lỡ cuộc gọi từ khách hàng quan trọng.
Hóa ra tất cả chỉ là vì trong lòng có tật giật mình, sợ tôi phát hiện ra điều gì.
Tôi buộc bản thân phải giữ bình tĩnh, xem theo thứ tự ngày tháng, lật lại lịch sử trò chuyện từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com