Ngày trước khi đi, tôi ẩn danh gửi cho công ty của Đàm Gia Minh một tập tài liệu.
Bên trong chứa đầy đủ bằng chứng về việc anh ta đã lợi dụng chức vụ, cùng Triệu Ái cấu kết thực hiện nhiều hành vi phi pháp.
Ngày rời đi, bố mẹ tôi đứng chờ xe dưới nhà, còn tôi thì ở trên lầu, dùng keo 502 bịt kín lỗ khóa cửa.
Manh Manh chạy vào nhìn thấy, tò mò hỏi tôi đang làm gì.
Tôi đỏ mặt nói với con bé rằng sau này chúng ta sẽ không sống ở đây nữa, nên tôi muốn đánh dấu để kẻ trộm không để ý đến đồ đạc trong nhà.
Con bé tin ngay lập tức.
Khi máy bay vừa hạ cánh, tôi vừa bật điện thoại đã nhận được cuộc gọi từ Triệu Ái.
Tôi cảm thấy thật nực cười.
Rõ ràng Đàm Gia Minh mới là người trong cuộc, vậy mà kẻ đứng ra vẫn là cô ta.
Xem ra, ai kia thật sự định sống cả đời trong sự hèn mọn rồi.
Tôi tránh xa bố mẹ rồi mới bắt máy.
“Tần Tư Nhị, cô còn biết xấu hổ không?!”
Triệu Ái vừa mở miệng đã mắng chửi, giọng the thé đầy tức giận.
“Cô Triệu, chính hai người trước tiên đã phá hoại đạo đức xã hội, vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ. Vậy mà bây giờ cô lại có tư cách chỉ trích tôi sao?”
Tôi đáp lại thản nhiên, không chút xấu hổ.
“Tần Tư Nhị, cô đã khiến tôi mất việc, tại sao ngay cả Đàm Gia Minh cũng không chịu buông tha?!”
“Tiền chúng tôi đã đưa đủ cho cô rồi, cô đã đạt được mục đích, vì sao còn nuốt lời?!”
Cô ta gào lên tức tối.
“Không phải cô ngây thơ quá sao? Tôi có bao giờ hứa sẽ không tố giác đâu?”
Tôi vui vẻ cười khẩy:
“Hơn nữa, chẳng phải cô nói tôi không dám sao? Tôi chỉ đang chứng minh cho cô thấy rằng tôi hoàn toàn dám làm mà thôi.”
“Tần Tư Nhị, dù sao hai người cũng là vợ chồng sáu năm, cô thực sự không có chút tình nghĩa nào sao?”
Qua sóng điện thoại, tôi cũng có thể cảm nhận được sự điên cuồng của Triệu Ái.
“Cô Triệu, cô biết không? Tôi từng mắc chứng rối loạn lưỡng cực đấy. Đúng vậy, triệu chứng cũng giống như tình trạng của cô bây giờ.”
Tôi giả bộ chân thành khuyên nhủ:
“Bây giờ cô không chỉ có một mình nữa, hãy giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân rơi vào hoàn cảnh như tôi trước đây.”
“Cái tôi quan tâm bây giờ không phải cái chứng rối loạn kia! Là Đàm Gia Minh sắp vào tù!”
Triệu Ái phát điên lên.
“Cô Triệu, cô phải hiểu rõ một chuyện. Việc Đàm Gia Minh có vào tù hay không không phải do tôi quyết định, mà là do công ty anh ta và pháp luật quyết định.”
“Người ta có câu, ‘Có tình yêu thì uống nước cũng no’. Hai người tuy mất việc nhưng lại có được tình yêu đích thực, chẳng phải rất đáng mừng sao?”
“Nếu chẳng may anh ta vào tù, vậy thì cứ ngoan ngoãn cải tạo thôi. Đều là người trưởng thành cả rồi, đã dám làm thì phải dám chịu trách nhiệm.”
“Tôi thì đã tan cửa nát nhà, phải rời bỏ quê hương, cô thấy tôi có than vãn gì không? Cùng lắm thì mọi người đều làm lại từ đầu thôi.”
Tôi thao thao bất tuyệt, chặn hết đường phản bác của Triệu Ái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng, cô ta tức giận đến mức cúp thẳng máy.
Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết gọn ghẽ, tôi nhận được cuộc gọi từ Tôn Dịch.
“Tôn tiên sinh, anh đang gắn máy nghe lén bên người tôi à?”
Tôi vừa bắt máy liền trêu chọc.
“Tiểu nha đầu, là tôi đây.”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm ổn.
Lúc này tôi mới nhận ra, đó là tổng giám đốc của XK.
Tôi chợt nhận ra họ của ông ấy và Tôn Dịch giống hệt nhau.
Xem ra, đằng sau mọi chuyện suôn sẻ của tôi không thể thiếu công sức “đẩy thuyền”của ai đó.
“Chào ông Tôn ạ.”
Tôi hơi ngại ngùng.
“Cô bé, cô đã khiến tôi mất đi một nhân tài đấy. Hiện tại XK đang chuẩn bị mở chi nhánh ở Hải Thành, cô có hứng thú bù đắp cho tôi bằng chính bản thân mình không?”
Ông Tôn hỏi với giọng điệu nửa đùa nửa thật.
“Tôi là người có thù tất báo đấy, ông Tôn không sợ tôi không hài lòng rồi lật tung mọi bí mật của nhà ông sao?”
Tôi giả bộ đe dọa.
Ông ấy cười sảng khoái:
“Nhà tôi nền tảng vững chắc, cô cứ việc thử xem.”
“Nếu đã nói đến mức này rồi—”
Khóe môi tôi cong lên thành một nụ cười:
“Nếu tôi còn từ chối thì chẳng phải quá không biết điều rồi sao?”
“Đúng là một cô gái thông minh.”
Giọng ông Tôn đầy sự tán thưởng không che giấu.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, ông ấy đưa điện thoại cho Tôn Dịch.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôn Dịch cho tôi biết rằng Triệu Ái và Đàm Gia Minh đều đã vào tù, thời hạn thi hành án là ba và bảy năm.
Tâm trạng tôi tốt hẳn lên, trò chuyện với anh ấy thêm vài câu và chân thành cảm ơn sự giúp đỡ to lớn mà anh ấy đã dành cho tôi.
Anh ấy bảo tôi rằng con đường phía trước còn rất dài, hãy tiếp tục cố gắng.
Tôi chỉ biết cười nhẹ.
Cất điện thoại xong, tôi ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Trời đất rộng lớn vô cùng, ánh bình minh nơi xa xôi đan xen thành một tấm thảm rực rỡ, nhuộm vàng mọi thứ, đẹp đến ngỡ ngàng.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ.
Mọi hỗn loạn đã tiêu tán khỏi tâm trí tôi.
Dù cho sau này có gặp thêm bao nhiêu phong ba bão táp, tôi vẫn có đủ dũng khí và sức mạnh để bước về phía mặt trời.