Không Thỏa Hiệp

Chương 14



Trước khi lấy ra bản thỏa thuận ly hôn, tôi đưa cho Triệu Ái và Đàm Gia Minh xem một xấp tài liệu dày cộp. 

 

Đó là đơn xin tòa án tiến hành bảo toàn tài sản trước khi xét xử mà tôi đã nộp, tin nhắn mập mờ giữa Đàm Gia Minh và Triệu Ái, thông tin về những khách hàng mà Triệu Ái đã chuyển giao cho Đàm Gia Minh, cùng với bằng chứng bằng văn bản về những hành vi phạm tội trong công việc mà Đàm Gia Minh đã thực hiện. 

 

Tôi mang những thứ này ra chỉ để tăng thêm đòn bẩy trong cuộc đàm phán, buộc Triệu Ái phải từ bỏ mọi sự chống cự trong một lần duy nhất. 

 

Dù sao thì việc cứ dính líu mãi với hai kẻ này chỉ làm tôi thêm mệt mỏi. 

 

Xem xong tài liệu, Đàm Gia Minh cuối cùng cũng nhận ra từ lâu tôi đã có trong tay điện thoại của anh ta và nắm toàn bộ điểm yếu của anh. 

 

Lưng anh ta lại cúi xuống thêm mấy phần. 

 

Thấy cả hai đã biết điều, tôi mới lấy ra hai phương án thỏa thuận mà mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng. 

 

Một là Đàm Gia Minh tự nguyện từ bỏ toàn bộ tài sản và “ra đi tay trắng,” sau đó sẽ phải trả tiền cấp dưỡng theo quy định của pháp luật. 

 

Hai là anh ta sẽ giữ lại căn nhà và chiếc xe hiện tại, còn Manh Manh sẽ do tôi nuôi dưỡng, với điều kiện anh ta phải chi trả một lần 8 triệu nhân dân tệ để kết thúc mọi chuyện.

 

Con số 8 triệu tệ là kết quả đánh giá tổng thể của tôi về “giá trị bản thân” của Đàm Gia Minh. 

 

Họ có khả năng chi trả, nhưng chắc chắn sẽ phải tổn hao đến gân cốt. 

 

Cả hai bản thỏa thuận đều có một điều kiện tiên quyết: 

 

Nếu không có sự cho phép của tôi, họ tuyệt đối không được tự ý liên lạc với Manh Manh, và trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được tác động tư tưởng lên con bé. 

 

“Tần Tư Nhị, điều kiện này của cô có phải quá đáng quá không?”

 

Triệu Ái sau khi xem xong thỏa thuận liền gào lên. 

 

“Ai mới là kẻ quá đáng ở đây?”

 

Bố tôi đập mạnh lên bàn đá, trừng mắt nhìn họ. 

 

Đàm Gia Minh kéo tay áo Triệu Ái, cúi đầu cam chịu kéo cô ta về phía sau. 

 

Họ nhìn chằm chằm vào hai bản thỏa thuận rất lâu mà vẫn chưa thể đưa ra quyết định, cầu xin tôi cho thêm vài ngày để suy nghĩ. 

 

“Nhanh chóng ký tên đi, mai còn làm thủ tục.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, kiên quyết không nhượng bộ. 

 

“Tần Tư Nhị, nếu ký vào cái này, cô sẽ bỏ qua hết mọi chuyện sao?”

 

Triệu Ái nghiến răng hỏi tôi. 

 

“Cô Triệu, hãy suy nghĩ cho kỹ. Cô muốn người, tôi muốn tiền. 

 

“Nếu tôi đẩy hai người vào tù thì tôi được lợi gì cơ chứ?”

 

Tôi gõ nhẹ lên xấp tài liệu, giọng nói không chút nể nang: 

 

“Đừng lắm lời, ký tên mau đi.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sau một hồi giằng co, cuối cùng họ cũng chọn phương án thứ hai. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đúng như tôi dự đoán. 

 

Sau hơn một tháng giằng co, chắc chắn họ không muốn tiếp tục dây dưa với tôi nữa. 

 

Tôi cùng Đàm Gia Minh đến cục dân chính để hoàn tất thủ tục ly hôn. 

 

“Nhị Nhị, ban đầu anh chỉ định lợi dụng cô ấy thôi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, anh thật sự—”

 

Ra khỏi cục dân chính, Đàm Gia Minh cúi đầu nói lời xin lỗi. 

 

“Thôi đi, đừng nói nữa, để lời đó trong lòng anh là được.”

 

Mục tiêu đã đạt được, nên nhìn anh ta giờ tôi cũng đỡ ngứa mắt hơn đôi chút. 

 

“Anh có biết 'bỏ lỡ' nghĩa là gì không? Nếu đã sai thì cứ để nó qua đi, không có gì đáng phải xin lỗi cả.”

 

“Nhớ chuyển tiền cho tôi. Số tài khoản vẫn như cũ.”

 

Tôi mỉm cười nhạt, lướt qua anh ta như hai người xa lạ.

 

15

 

Trong khoảng thời gian bình tĩnh lại, tôi đã thức trắng đêm trò chuyện cùng bố mẹ. 

 

Sau khi phân tích hết lợi và hại, cuối cùng tôi quyết định trở về quê phát triển. 

 

Thành phố lớn tuy náo nhiệt, nhưng tình người lại nhạt nhòa, có quá nhiều thứ cần cân nhắc. 

 

Hơn nữa, vòng quan hệ ở đây quá nhỏ, tôi sợ chuyện giữa Đàm Gia Minh và Triệu Ái sẽ lọt vào tai Manh Manh, ảnh hưởng xấu đến sự trưởng thành của con bé. 

 

Thị trấn nhỏ tuy có không ít thiếu sót, nhưng ở đó có “nhà”. 

 

Chờ đến khi tôi tích góp đủ vốn liếng, sẽ đưa Manh Manh ra nước ngoài. 

 

Trong lúc thu dọn hành lý, bố mẹ chồng từng đến nhà gây sự, nhưng bị bố mẹ tôi thẳng thừng đuổi đi. 

 

Những cuộc gọi quấy rối từ họ đều bị tôi lạnh lùng chặn số. 

 

Tôi bán đi không ít đồ đạc, bao gồm cả thắt lưng LV và túi COACH – những món hàng xa xỉ của Đàm Gia Minh. 

 

Có bố mẹ ở nhà trông coi, anh ta không thể về nhà, tự nhiên cũng không làm gì được tôi. 

 

Sau khi nhận được khoản “bồi thường”, tôi tuân thủ thỏa thuận và đến cục dân chính đổi lại sổ hộ khẩu. 

 

Đàm Gia Minh vừa cầm được giấy chứng nhận ly hôn, đã lập tức khom lưng cúi đầu, dè dặt theo sau Triệu Ái để cùng cô ta nhận giấy chứng nhận kết hôn, khiến không ít người phải ngoái nhìn. 

 

Tôi cầm tấm sổ đỏ trên tay, ung dung thưởng thức vở kịch hay này. 

 

Từ đó về sau, mọi chuyện liên quan đến họ không còn liên quan gì đến tôi nữa. 

 

Trước khi rời khỏi thành phố nơi tôi đã sống hơn mười năm, tôi thay đổi kiểu tóc mới, mua vài bộ quần áo mới. 

 

Ngày trước khi đi, tôi ẩn danh gửi cho công ty của Đàm Gia Minh một tập tài liệu. 

 

Bên trong chứa đầy đủ bằng chứng về việc anh ta đã lợi dụng chức vụ, cùng Triệu Ái cấu kết thực hiện nhiều hành vi phi pháp. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com