Không Thỏa Hiệp

Chương 4



Từ khi còn mặc đồng phục học sinh cho đến khoảnh khắc khoác lên mình bộ váy cưới, từ hai bàn tay trắng cho đến khi có cuộc sống sung túc, chúng tôi đã đồng cam cộng khổ suốt mười năm trời. 

 

Những năm gần đây, tôi tận tâm tận lực trở thành người vợ hiền bên cạnh anh ta, còn anh ta thì thăng chức, tăng lương, sự nghiệp thành công. 

 

Cuộc sống của chúng tôi dường như vẫn đang tiến về phía trước theo hướng tốt đẹp hơn. 

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, chúng tôi lại rơi vào cục diện như ngày hôm nay. 

 

Sống dưới cùng một mái nhà, nhưng đã sớm mỗi người mang một giấc mộng riêng... 

 

Đàm Gia Minh hoàn toàn không nhận ra lý do khiến anh ta ngủ sớm tối qua. 

 

Sáng hôm sau, sau khi anh ta rời nhà đi làm, tôi bắt đầu dọn dẹp tổng vệ sinh trong nhà. 

 

Dọn dẹp đến từng ngóc ngách, tôi đã tìm thấy không ít hóa đơn và biên lai. 

 

Có biên lai mua hàng, hóa đơn, vé xem phim, vé tham quan — đủ mọi loại giấy tờ. 

 

Tôi sắp xếp tất cả theo thứ tự ngày tháng, rồi lần lượt khoanh tròn từng mục trên mặt bàn.

 

Dựa theo nội dung trò chuyện, tôi đã xác định được những địa điểm mà họ thường lui tới. 

 

Sau khi có được những thông tin này, tôi liên hệ với một phóng viên giải trí mà tôi từng quen biết — Tôn Dịch. 

 

Từ trang cá nhân của anh ta, tôi biết anh ta vẫn đang làm trong lĩnh vực văn hóa giải trí. 

 

Phóng viên giải trí và thám tử đều sở hữu mạng lưới quan hệ rộng lớn cùng kinh nghiệm làm việc phong phú. 

 

Nhờ tay anh ta điều tra về Triệu Ái, quả thật dễ như trở bàn tay. 

 

Tôn Dịch làm việc rất hiệu quả. 

 

Chỉ trong vài ngày, tôi đã có được hồ sơ của “Triệu Ái.”

 

Hóa ra tên thật của cô ta chính là Triệu Ái, quê gốc ở Bắc Thành, sau khi du học trở về thì định cư tại thành phố này. 

 

Cô ta lớn hơn tôi và Đàm Gia Minh tám tuổi, nhưng nhờ chăm sóc bản thân tốt nên khi trang điểm kỹ càng trông vẫn còn khá trẻ trung, xinh đẹp. 

 

Hiện tại, cô ta là giám đốc kinh doanh của công ty XK, với mức lương hàng năm lên tới hàng triệu, đúng chuẩn một nữ cường nhân nơi công sở. 

 

Điều trùng hợp là, công ty XK lại hoạt động trong cùng ngành với công ty của Đàm Gia Minh. 

 

Tôi không nhịn được mà bật cười. 

 

Chuyện này bắt đầu trở nên thú vị rồi đây... 

 

Chỉ là, khi tôi còn chưa kịp làm gì, Triệu Ái lại chủ động tìm đến tôi. 

 

Khi nhìn thấy dãy số quen thuộc ấy hiện lên trên màn hình điện thoại, tôi phải hít thở sâu vài lần mới bắt máy. 

 

“Tôi mang thai rồi.”

 

Lần này, cô ta lập tức ném ra một quả b.o.m tấn. 

 

Tôi im lặng thật lâu, không nói gì. 

 

Cô ta bật cười: 

 

“Quả nhiên, cô biết tôi là ai.”

 

“Cô muốn gì?” Tôi không vòng vo. 

 

Câu trả lời của cô ta thẳng thắn đến đáng sợ: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đàm Gia Minh.”

 

“Được thôi.” Tôi cũng không phí lời: 

 

“Để anh ta tự mở miệng nói ra.”

 

“Anh ấy sẽ làm thế.”

 

Giọng điệu của cô ta đầy tự tin và chắc chắn. 

 

“Vậy thì tôi chờ xem.” Tôi cười lạnh. 

 

“Tin tôi đi, cô sẽ chẳng còn lại gì đâu.”

 

Nói xong, cô ta thẳng tay cúp máy. 

 

Sự ngạo mạn của một kẻ ở vị trí thượng phong toát ra từ từng câu chữ. 

 

Tôi suýt nữa đã cắn nát hàm răng vì tức giận. 

 

Phải thừa nhận rằng, Đàm Gia Minh đúng là đã bám được một “cái đùi” tốt. 

 

Ý tứ của Triệu Ái đã quá rõ ràng. 

 

Tôi sẽ mất Đàm Gia Minh, mất Manh Manh, thậm chí sẽ không nhận được lấy một xu.

 

Tôi biết cô ta tại sao lại có sự tự tin đó, nhưng lại không rõ Đàm Gia Minh sẽ đi đến mức nào. 

 

Dù thế nào, tôi cũng phải phòng bị từ trước. 

 

Sáng sớm hôm sau, tôi đến tòa án, nộp đơn xin áp dụng biện pháp bảo toàn tài sản trước khi xét xử đối với tài sản đứng tên Đàm Gia Minh. 

 

Sau đó, tôi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm công việc minh họa bán thời gian như thường lệ. 

 

Đến giờ, tôi đến trường mẫu giáo đón Manh Manh về nhà, nấu cơm cho con bé, rồi ngồi bên cạnh giúp con làm bài tập. 

 

Nhưng trong âm thầm, tôi đã sắp xếp xong một danh sách khách hàng của Đàm Gia Minh và nhờ Tôn Dịch điều tra mối quan hệ giữa những khách hàng đó với công ty XK. 

 



 

“Chúng ta ly hôn đi.”

 

Vài ngày sau, Đàm Gia Minh thản nhiên đề nghị ly hôn, giọng nói bình tĩnh mà kiên quyết. 

 

Bàn tay tôi, đang xếp chăn gối, khựng lại giữa không trung. 

 

Tôi cứ ngỡ rằng khi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, đến lúc đối mặt sẽ có thể bình tĩnh đón nhận. 

 

Nhưng hóa ra, đến khi chuyện thật sự xảy ra, tôi vẫn đánh giá quá cao bản thân. 

 

Trong lòng tôi trào dâng cảm xúc muốn gào thét, muốn lớn tiếng chất vấn anh ta: “Tại sao?”

 

Thế nhưng, khi lời sắp thốt ra, tôi lại chỉ có thể nghẹn lại với câu hỏi mà tôi quan tâm nhất: 

 

“Manh Manh sẽ thế nào đây?”

 

“Anh biết em không nỡ xa Manh Manh, nhưng em đã không đi làm ba năm, không còn khả năng cho con một cuộc sống đầy đủ, tốt đẹp.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Con bé đã quen sống ở đây rồi, mà sắp tới cũng phải vào tiểu học. Quyền nuôi con và căn nhà này để anh giữ. Còn căn hộ nơi bố mẹ anh sống, sẽ để lại cho em.”

 

“Số tiền tiết kiệm và khoản nợ hiện tại sẽ chia đôi. Về phần trợ cấp nuôi con thì...”

 

Anh ta phân chia tài sản và các khoản nợ của chúng tôi một cách có trật tự, rõ ràng, chi tiết đến từng phần. 

 

Chắc chắn anh ta đã suy tính kỹ lưỡng từ trước. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com