Những năm qua, tôi toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình và con cái, chưa từng can thiệp vào công việc hay các mối quan hệ xã giao của anh ta.
Một là vì không có thời gian, hai là vì tôi tin tưởng anh ta.
Có lẽ anh ta cũng rất yên tâm về tôi, nên chưa từng xóa lịch sử trò chuyện.
Không ngờ chính vì thế mà tôi đã phát hiện ra bí mật của anh ta.
Cuộc trò chuyện của họ kéo dài suốt ba năm.
Ban đầu, cô ta gọi anh ta là “Tổng giám đốc Triệu,” anh ta gọi cô ta là “Tiểu Đàm,” cả hai chỉ như mối quan hệ bình thường giữa khách hàng và nhân viên bán hàng.
Cô ta đã mời anh ta ra ngoài vài lần, lấy lý do giới thiệu khách hàng cho anh ta, và anh ta đã đi.
Từ hai năm trước, cô ta bắt đầu thân mật gọi anh ta là “Bảo bối.”
Đàm Gia Minh thẳng thừng nói rằng mình đã lập gia đình, rất yêu vợ, thậm chí còn gửi cho cô ta xem ảnh của con gái Manh Manh.
Cô ta khen con bé đáng yêu, giống anh ta, đúng là một tiểu mỹ nhân.
Nhưng đoạn “giao lưu” nhỏ này hoàn toàn không ảnh hưởng đến thái độ của cô ta đối với anh ta.
Cô ta bắt đầu tặng anh ta thắt lưng LV, túi COACH và đủ loại hàng hiệu xa xỉ khác, còn dẫn anh ta tham dự tiệc rượu, triển lãm tranh cùng nhiều sự kiện cao cấp.
Cô ta còn cung cấp cho anh ta những khách hàng chất lượng cao, giúp anh ta hoàn thành vượt chỉ tiêu công việc, thậm chí hỗ trợ anh ta thăng chức.
Cuối cùng, anh ta cũng không thể chống lại sự dụ dỗ ngọt ngào đó, giọng điệu trong các cuộc trò chuyện dần thay đổi.
Anh ta bắt đầu gọi cô ta là “Man Man,” “Bảo bối,” và hoàn toàn nghe theo lời cô ta.
Ngay cả loại nước hoa nam nhẹ nhàng mà anh ta yêu thích nhất – “Tội Ái”– cũng là để chiều theo sở thích của cô ta.
Mức độ thân mật giữa hai người, không cần nói cũng rõ.
Cô ta giống như một đóa anh túc, quyến rũ anh ta sa ngã.
Vô số đêm anh ta viện cớ làm thêm giờ, thực chất đều là ở bên cạnh cô ta.
Dưới sự dẫn dắt của cô ta, anh ta thậm chí còn vượt qua ranh giới pháp luật, cho đến khi phạm phải sai lầm không thể cứu vãn...
Chiếc điện thoại của Đàm Gia Minh chẳng khác nào một tấm gương soi ra tất cả sự thật.
Chỉ đến khi lật xem hết mọi thứ, tôi mới nhận ra mình đã ngu ngốc đến nhường nào.
Tôi đã biết được nguồn gốc của những món đồ xa xỉ mà anh ta sở hữu, biết được tại sao anh ta lại kiên quyết mua xe sang.
Biết được “giang sơn” trong tay anh ta rốt cuộc đã được gây dựng như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thậm chí, tôi còn biết được lý do tại sao anh ta không còn muốn gần gũi với tôi...
Tôi từng cho rằng, anh ta là người vừa có đức vừa có tài, nỗ lực vươn lên nên mới đạt được thành công và danh vọng.
Nhưng hóa ra, tất cả những thành công và vinh quang ấy đều là nhờ dựa vào phụ nữ để leo lên.
Ngay cả bảo bối Manh Manh của tôi, cũng trở thành công cụ để anh ta lấy lòng cô ta.
Điều nực cười nhất là, trong mối quan hệ này, anh ta luôn ở vị trí thấp kém.
Bị sự thành công hiện tại mài mòn ý chí, đánh mất cá tính, cuối cùng chỉ còn là một kẻ phụ thuộc mà thôi.
4
Tôi quay màn hình lại toàn bộ nội dung trò chuyện của họ và lưu vào ổ đĩa đám mây.
Sau khi xử lý sạch sẽ mọi dấu vết, tôi đặt trạng thái tin nhắn về lại “chưa đọc.”
Rồi tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mở danh bạ điện thoại của anh ta ra xem.
Người liên hệ được ghim lên đầu không phải tôi, mà là “Tổng Giám đốc Triệu.”
Họ gọi điện cho nhau rất thường xuyên, ít nhất hai lần mỗi ngày.
Số điện thoại ấy cũng rất quen thuộc — chính là số đã gọi cho tôi ngày hôm qua nhưng không nói lời nào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, “Tổng Giám đốc Triệu” chính là “ZM.”
Tôi sơ bộ ghép lại được tên của cô ta.
Triệu Ái.
Khi đặt điện thoại trở lại vị trí ban đầu, tôi quay sang nhìn Đàm Gia Minh.
Anh ta đang ngủ, khuôn mặt lúc này không còn vẻ thờ ơ thường ngày.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Dù hai năm qua có hơi phát tướng, nhưng thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú vẫn khiến anh ta hoàn toàn có thể dựa vào ngoại hình để sống.
Tôi lại không kiềm được mà thất thần.
Năm đó, khi tôi và Đàm Gia Minh đến với nhau, gia đình tôi đã không đồng ý.
Tôi cho rằng anh ta thông minh, chăm chỉ, còn gia đình lại nghĩ anh ta là kẻ khôn lỏi, hay tính toán.